Hắn cố ý nghiêm mặt nói: "Xem như nể tình em là người mới, tôi sẽ chỉ cho em một cơ hội lần này! Sẽ không có lần sau nữa!”
Y Y như thể được ân xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật sự xin lỗi, chủ nhân! Để biểu đạt lời xin lỗi của em, để Y Y giúp ngài thư giãn một chút nhé!"
Cô đứng trước mặt Trương Dịch, cúi đầu thật thấp.
Bộ trang phục xuyên thấu đã bị nước làm ướt một ít, hơn nữa kiểu trang phục này vốn cũng rất tôn dáng người, lúc này trước nhô sau vểnh toàn bộ có thể nhìn thấy rõ ràng không sót một thứ gì.
Trương Dịch nuốt một ngụm nước miếng xuống, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao một cô gái mười tám tuổi lại có được thân hình tuyệt vời như vậy. Sau này phát triển nữa sẽ còn thế nào?
"Được rồi, đúng là hôm nay tôi có hơi căng thẳng thật!" Trương Dịch ngáp một cái, hơi rượu cũng từ từ dâng lên.
Y Y rất dụng tâm giúp Trương Dịch mát xa, sau đó mới để ý thấy Trương Dịch đã trầm tĩnh lại. Đôi mắt cô như cố tình ánh lên vẻ dụ hoặc, hơi mím môi lại, sau đó lại ghé đến bên tai Trương Dịch, hỏi: "Chủ nhân, em vẫn còn kỹ thuật mát xa khác nữa. Ngài có muốn thử không?”
"Ồ?"
Hai mắt Trương Dịch sáng lên, mỉm cười nói: "Được!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y xuất hiện một mảng đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
……
Kết thúc việc mát xa, khi mở cửa bước ra ngoài, Y Y mới phát hiện chị gái mình đã đứng ở trước cửa, xem ra đứng đợi ở đây đã lâu.
"Y Y, em..."
Nặc Nặc nhìn dấu vết kỳ lạ trên miệng Y Y, kinh ngạc mở to hai mắt.
Mà Y Y chỉ cười "hì hì" một tiếng, mím môi bày ra vẻ mặt u ám với cô.
Thân là chị gái, tâm trạng của Nặc Nặc có chút phức tạp, vốn cô đã luôn có ý định sẽ hiến thân hết mình, không ngờ lại bị em gái mình giành trước một bước.
Là chị em sinh đôi, Y Y làm sao có thể không hiểu được tâm tư của chị gái mình cơ chứ.
Một tay cô ôm lấy cánh tay Nặc Nặc, cười nói: "Chị, chị ghen đấy à?"
Nặc Nặc bất lực nhíu mày, "Sao chị lại phải ghen? Chỉ là, chị không muốn em làm những chuyện như vậy mà thôi!”
Loại công việc vất vả này, đương nhiên là chị gái phải làm rồi!
Từ nhỏ hai chị em đã lớn lên trong cô nhi viện, tuy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng Nặc Nặc vẫn luôn tự cho mình là chị, ngày ngày chăm sóc em gái của mình hết nấc, không hề mong muốn em mình phải chịu bất kỳ sự oan ức nào.
Khi nhận được công việc này, cô đã sớm nhận thức được rằng bản thân sẽ phải hiến thân. Dù sao những quý ông có tiền kia đều là LSP. Bỏ ra số tiền lớn như vậy để tìm một cô hầu gái trẻ đẹp, thật sự cho rằng chỉ để làm việc nhà thôi sao?
Đương nhiên là dùng cho mục đích khác!
Tuy vậy, cô vẫn hy vọng những chuyện thế này sẽ do thân làm chị như cô phải gánh chịu, chứ không muốn em gái mình phải chịu đựng.
Nhưng Y Y lại thản nhiên cười: "Chị à, chuyện này là em tự nguyện mà! Hầu gái như chúng ta có thể được phục vụ một chủ nhân trẻ tuổi đẹp trai như vậy đã là may mắn cỡ nào rồi chứ!"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải ở bên cạnh ngài ấy bằng mọi giá! Cho dù bị coi như món đồ chơi cũng không sao."
Hai chị em đều xuất thân từ cô nhi viện, cho nên sẽ có sự trưởng thành mà bạn cùng trang lứa không có. Có thể nói, họ hoàn toàn nhận thức rõ hiện thực của xã hội.
Chuyện tối hôm nay của Trương Dịch và Tô Minh Ngọc đã khiến cảm giác bất an của hai chị em trở nên trầm trọng hơn, cho nên Y Y mới sốt ruột muốn tiến thêm một bước để lấy lòng Trương Dịch.
Nặc Nặc thở dài, nhưng cũng đồng tình với lời của em gái.
Các cô không hy vọng xa vời rằng bản thân có thể được gả vào gia đình tài phiệt, dù sao địa vị của họ cũng chỉ dừng lại ở đây.
Nếu được lựa chọn, các cô chỉ hy vọng mình có thể đi theo một chủ nhân tốt, một mực hầu hạ hắn.
So với các cô gái cùng tiếp nhận đào tạo với hai cô, có người thì phải đi theo ông chú béo như heo, người thì phải hầu hạ tên biến thái có sở thích kỳ dị. Còn có người thảm hại hơn, phải đi hầu hạ những lão già sáu bảy mươi tuổi, mà lại là người già nhưng tâm không già.
Nhìn lại vị chủ nhân mà các cô gặp được, rõ ràng các cô đã may mắn hơn nhiều!
Trương Dịch đẹp trai trẻ tuổi, lại là thời điểm thân thể cường tráng nhất, đôi tay mạnh mẽ kia dường như có thể ném các cô lên giường như xách gà con, sau đó sẽ cùng nhau chơi trò chơi nhiều người.
Nghĩ tới cảnh tượng vừa lén nhìn thấy được, khuôn mặt Nặc Nặc cũng bắt đầu đỏ ửng. Thiếu nữ nhà ai mà không tan chảy được cơ chứ?
Cô liếc nhìn nụ cười xấu xa của Y Y bên cạnh, đỏ mặt nói: "Nhưng mà lần sau, em cũng không được ăn một mình nữa!"
Y Y lè lưỡi, trưng ra bộ mặt đen tối nhìn cô, "Cái này còn phải xem chị có dám chủ động hay không thôi!”
Tô Minh Ngọc ngủ ở căn phòng bên cạnh phòng của Trương Dịch.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chiếc giường lớn mềm mại màu trắng, người đẹp ngủ trong chăn lười biếng từ từ mở mắt.