Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Đang cập nhật
0 ĐỀ CỬ
4620 thành viên đang đọc truyện này
- Thể loạiNgôn tình , Huyền ảo , Dị năng, Hài hước
- Trạng tháiHoàn thành
- Số chương40
- Cập nhật2y ago
Giói Thiệu Truyện Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Bạch Ngọc Câu, người mang ngàn vạn hệ thống, trong lúc đám hệ thống đánh nhau thì vô tình hấp thu đầu óc cô một chút. Vì vậy, tác phong của cô dần dần không được bình thường. Ngay khi tất cả mọi người đều cẩn thận tránh né tang thi, Bạch Ngọc Câu lại mở hội biểu diễn với tang thị. "Nè! Người bạn ở đây, các ngươi khỏe chứ?" Tang thi: "Rống!" Bạch Ngọc Câu phất tay: "Tiếng reo hò lớn hơn một chút nữa! Ta nghe không rõ!" Tang thị: "Rống rống rống!" ** Nhặt được một tang thi nhỏ, Bạch Ngọc Câu nắm cái đầu xương trắng của nó cưỡng ép nó nhìn đề số học cao cấp, tận tình nói, "Mẹ đều là tốt cho con, con nhìn con của người ta đi..." Tang thi nhỏ: "QAQ " ** Gặp người trêu đùa cô, Bạch Ngọc Câu hô to, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!" Một giây sau, trên bầu trời có thêm một cái đầu lâu mở hai mắt to. Ở thời đại này tìm kiếm thức ăn vô cùng khó khăn, Bạch Ngọc Câu giống như một đóa hoa kỳ ba đi khắp nơi, mà cô cũng để lại vô số truyền thuyết. Càng kỳ quái hơn chính là ngày thường, căn cứ cao tầng mắt cao hơn đầu, sau khi gặp Bạch Ngọc Câu thì tươi cười nịnh nọt, “Bạch đội, chỉ cần cô chịu tới căn cứ chúng tôi, làm phó thủ lĩnh cũng không có vấn đề gì!” Trên thực tế, nhóm người này cung kính với cô, không phải bởi vì đánh không lại cô, càng bởi tuy rằng tinh thần của Bạch Ngọc Câu có chút vấn đề nhỏ, nhưng xác thực trong tay cô có vô số vật tư
0.0
0 phiếu- 1thích
- 276 đọc
- 0 bình
40 Chương
276 Lượt Xem
1 Lượt Thích
QR Code
Bạch Ngọc Câu, người mang ngàn vạn hệ thống, trong lúc đám hệ thống đánh nhau thì vô tình hấp thu đầu óc cô một chút. Vì vậy, tác phong của cô dần dần không được bình thường. Ngay khi tất cả mọi người đều cẩn thận tránh né tang thi, Bạch Ngọc Câu lại mở hội biểu diễn với tang thị. "Nè! Người bạn ở đây, các ngươi khỏe chứ?" Tang thi: "Rống!" Bạch Ngọc Câu phất tay: "Tiếng reo hò lớn hơn một chút nữa! Ta nghe không rõ!" Tang thị: "Rống rống rống!" ** Nhặt được một tang thi nhỏ, Bạch Ngọc Câu nắm cái đầu xương trắng của nó cưỡng ép nó nhìn đề số học cao cấp, tận tình nói, "Mẹ đều là tốt cho con, con nhìn con của người ta đi..." Tang thi nhỏ: "QAQ " ** Gặp người trêu đùa cô, Bạch Ngọc Câu hô to, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!" Một giây sau, trên bầu trời có thêm một cái đầu lâu mở hai mắt to. Ở thời đại này tìm kiếm thức ăn vô cùng khó khăn, Bạch Ngọc Câu giống như một đóa hoa kỳ ba đi khắp nơi, mà cô cũng để lại vô số truyền thuyết. Càng kỳ quái hơn chính là ngày thường, căn cứ cao tầng mắt cao hơn đầu, sau khi gặp Bạch Ngọc Câu thì tươi cười nịnh nọt, “Bạch đội, chỉ cần cô chịu tới căn cứ chúng tôi, làm phó thủ lĩnh cũng không có vấn đề gì!” Trên thực tế, nhóm người này cung kính với cô, không phải bởi vì đánh không lại cô, càng bởi tuy rằng tinh thần của Bạch Ngọc Câu có chút vấn đề nhỏ, nhưng xác thực trong tay cô có vô số vật tư
Thông tin tác giả đang được cập nhật