Sắc mặt đám người Hạnh Hoàng y quán đều biến đổi, nhìn nhau.
Ai cũng không ngờ, người ở rể Tô Dịch vẫn luôn bị trên dưới Văn gia khinh thường, lại sẽ cường thế, thậm chí là không phân rõ phải trái như vậy!
“Hừ! Lão tử không muốn hầu hạ ở bên cạnh ngươi một người ở rể không biết trời cao đất rộng!”
Nam tử áo bào xám bị gọi là Ngũ Dung giận dữ vung tay áo, xoay người sải bước đi về phía Hạnh Hoàng y quán.
Nhưng còn ở nửa đường, đã bị Hoàng Càn Tuấn ngăn trở.
Gã thiếu gia hư hỏng này chậm rãi nói: “Ngũ Dung phải không, ngươi đi cũng được, tối nay ta tới nhà ngươi làm khách, chúng ta trò chuyện hẳn hoi.”
Ngũ Dung biến sắc hẳn.
Ở thành Quảng Lăng, Hoàng Càn Tuấn là thiếu gia hung ác số một.
Hắn tính tình thô bạo tàn nhẫn, kiêu ngạo ương ngạnh, chuyện xấu từng làm đếm không xuể.
Bị trẻ hư như vậy tới nhà làm khách, vậy tuyệt đối là diêm vương gia tìm tới cửa!
Ngũ Dung trước đó còn rất phẫn nộ, nhưng lúc này lại thân thể cứng ngắc, sắc mặt lúc sáng lúc tối, hai chân giống như rót chì, không dám rời khỏi nữa.
Hoàng Càn Tuấn thản nhiên cười, nói: “Nếu nghĩ kỹ rồi, thì thành thành thật thật ở lại, ngoan ngoãn nghe lời Tô ca, nếu không, ta không ngại phái người đi nhà ngươi ân cần thăm hỏi một phen người thân của ngươi.”
Cái này con mẹ nó còn tính đối phó người thân của ta?
Ngũ Dung trừng lớn mắt, sau đó suy sụp, hoàn toàn ủ rũ, xám xịt quay về vị trí ban đầu.
Tô Dịch không khỏi âm thầm lắc đầu, nói chuyện tử tế không được, thế nào cũng phải bị ác nhân thu thập một phen mới bằng lòng cúi đầu, cần gì chứ?
“Thu liễm chút.”
Tô Dịch liếc Hoàng Càn Tuấn một cái.
Hoàng Càn Tuấn vội vàng cười nịnh gật đầu: “Tô ca dạy bảo đúng lắm.”
Đám người trung niên gầy gò thấy một màn như vậy, trong lòng phát lạnh.
Bọn họ ở sau khi biết được tin tức Tô Dịch sắp tiếp quản Hạnh Hoàng y quán, đã hạ quyết tâm, phải dùng các loại thủ đoạn chèn ép Tô Dịch bỏ đi.
Ai cũng không muốn đi hầu hạ một người ở rể không quan trọng gì.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, bên người Tô Dịch lại luôn dẫn theo một con chó dữ tiếng thối rõ ràng!
Bọn họ dám đắc tội Tô Dịch, nhưng nào dám đắc tội con trai tộc trưởng Hoàng gia?
Lúc này, Hoàng Càn Tuấn dù mang tất cả bọn họ đều hành hung một trận, Văn gia chỉ sợ cũng không thể giúp đỡ bao nhiêu!
“Cô gia, chúng ta cũng không muốn đối nghịch với ngài, điểm ấy xin ngài yên tâm.”
Trung niên gầy gò hít sâu một hơi, ôm quyền hành lễ, thái độ đã thu liễm hơn rất nhiều.
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không phải nhất định muốn giữ lại tất cả các ngươi.”
Tô Dịch lắc lắc đầu, vẻ mặt bình thản nói, “Từ giờ trở đi, chỉ cần khế ước bán mình ký cho một nhà Văn Trường Thanh, tất cả đều có thể rời khỏi.”
Ở trước khi đến Hạnh Hoàng y quán, hắn đã biết, nơi này vẫn luôn do lực lượng Văn Trường Thanh nhất mạch nắm trong tay.
Hôm nay, nơi này đã là địa bàn của Tô Dịch hắn, tự nhiên phải thanh tẩy trước một phen, đỡ cho bên người cất giấu một ít cái đinh, về sau thêm phiền toái.
“Cái gì?”
Sắc mặt một số người nhất thời thay đổi.
Trung niên gầy gò nhịn không được khuyên nhủ: “Cô gia, thế này có phải có chút không ổn hay không? Dù sao, cho dù bán mình cho Văn gia nhị gia, nhưng cũng là người Văn gia. Cô gia làm như vậy, chẳng phải là làm người ta thất vọng đau khổ?”
Tô Dịch lẳng lặng ngồi ở nơi đó, không nói chuyện nữa.
Hoàng Càn Tuấn nhất thời ý thức được, đến lượt mình ra mặt rồi. Hắn vội ho một tiếng, ánh mắt nhìn quét mọi người, nói:
“Các vị, tốt nhất đừng để Tô ca của ta khó xử!”
Lời của vị thiếu gia hung ác này tràn đầy phân lượng uy hiếp.
Rất nhanh đã có một số người rời khỏi, có kẻ uể oải, có người phẫn uất, có vị oán hận...
Nhưng lúc rời khỏi, đều không dám hé răng.
Dù sao, một khi chọc giận Hoàng Càn Tuấn, hắn tới nhà làm khách thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng, người cũ trong Hạnh Hoàng y quán, chỉ còn lại có bảy người.
Trung niên gầy gò kia tên là Hồ Thuyên, là quản sự của Hạnh Hoàng y quán, cũng không ký kết khế ước bán mình với Văn gia.
Chẳng qua, hắn tuy chưa rời khỏi, nhưng rõ ràng ôm khúc mắc đối với Tô Dịch, sắc mặt luôn âm trầm, rất khó coi.
Trừ Hồ Thuyên, người khác đều là một ít nhân vật loại dược đồ, tùy tùng.
“Ngô y sư đâu?”
Tô Dịch chợt hỏi.
Hắn nhớ rõ lúc trước, có một lão y sư tên là Ngô Quảng Bân tọa trấn Hạnh Hoàng y quán, là danh y dân chúng trong thành tin cậy, rất có danh tiếng ở trong thành Quảng Lăng.
Hồ Thuyên thái độ lấy lệ nói: “Ngô lão đêm qua ngẫu nhiên mắc phong hàn, ôm bệnh nhẹ trong người, đang ở trong nhà dưỡng bệnh.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Mà hai vị y sư khác của y quán, ngày hôm qua một người về quê thăm người thân, một người tới thành Lạc Vân bờ bên kia sông Đại Thương thăm bạn, hôm nay đều không ở y quán.”
Hoàng Càn Tuấn cũng không khỏi cười lạnh, “Tổng cộng ba vị y sư, tất cả đều có chuyện không có mặt, thế này có phải quá khéo chút rồi hay không?”
Hồ Thuyên một bộ dáng không liên quan tới ta, nói: “Cái này ta không biết, nhưng mặc kệ như thế nào, không có y sư tọa trấn, hôm nay Hạnh Hoàng y quán chúng ta sợ là phải đóng cửa không tiếp tục kinh doanh...”
Lại thấy Tô Dịch bỗng nhiên mở miệng, nói: “Tiếp tục mở cửa, bây giờ có thể đón chữa người bệnh.”
Bọn người Hồ Thuyên đều sửng sốt.
Tô Dịch gõ gõ bàn, lạnh nhạt nói, “Chữa bệnh cho dân chúng bình thường mà thôi, ta cũng có thể.”