Phốc!
Một gã sai vặt nhịn không được cười ra.
Người khác cũng vẻ mặt cổ quái, rõ ràng cũng coi lời của Tô Dịch là trò cười để nghe.
Sắc mặt Hoàng Càn Tuấn trầm xuống, khiển trách: “Cười cái gì mà cười, mau đi gọi người bệnh xếp hàng chờ đợi bên ngoài tiến vào!”
Hắn đối với Tô Dịch có tự tin mù quáng.
“Vậy chúng ta cũng thật muốn kiến thức một chút trình độ y đạo của cô gia.”
Hồ Thuyên vẻ mặt lạnh nhạt, phân phó hai gã sai vặt tới ngoài đại sảnh tiếp dẫn bệnh nhân.
Rất nhanh, một bà lão tóc trắng xoá đi đến, ánh mắt bà nhìn quét xung quanh, “Ngô Quảng Bân Ngô lão tiên sinh đâu?”
“Hắn không ở đây, ta có thể khám bệnh cho ngươi.”
Phía sau quầy, Tô Dịch thuận miệng nói.
Lại thấy bà lão chỉ liếc hắn một cái, liền lắc lắc đầu, xoay người bước đi.
Đám người Hồ Thuyên thấy vậy, vẻ mặt càng thêm cổ quái, tính xem một phen náo nhiệt.
Tô Dịch hoàn toàn không để ý, nói: “Người tiếp theo.”
Một đại hán khôi ngô như tháp sắt đi vào, biết được y sư Ngô Quảng Bân không ở đây, không khỏi thất vọng lắc đầu, hùng hùng hổ hổ nói: “Các ngươi sao không nói sớm, chậm trễ thời gian của lão tử!”
Quay đầu bỏ đi ngay.
“Cô gia, ngài xem...”
Hồ Thuyên cố nhịn cười, mở miệng lên tiếng, ở trong mắt hắn, nếu tiếp tục như vậy, tuyệt đối là cục diện tự rước lấy nhục.
“Người kế tiếp.”
Tô Dịch lạnh nhạt nói, vẻ mặt chưa từng có chút biến hóa nào.
“Tô ca, ta đi gọi người.”
Hoàng Càn Tuấn rất có thiên phú chân chó, nhìn thấy loại tình huống này, xoay người lao ra khỏi Hạnh Hoàng y quán.
Lại thấy đám người xếp hàng chờ khám bệnh, thế mà so với vừa rồi giảm đi hơn phân nửa.
“Đi nhanh đi, Ngô lão y sư không ở đây.”
“Hạnh Hoàng y quán cũng không biết nghĩ như thế nào, lại có thể để người ở rể Văn gia kia tọa chẩn, quả thực điên rồi!”
... Đám người nghị luận, lục tục có người rời khỏi.
“Thế này không thể được, Tô ca quan mới nhận chức ngày đầu tiên, sao có thể ăn chực nằm chờ? Nếu như vậy, ta kẻ làm thủ hạ này chẳng phải là tỏ ra quá vô năng?”
Hoàng Càn Tuấn lộ ra nét hung hăng, đi xuống bậc đá cửa chính, ánh mắt nhìn quét những người bệnh còn chưa đi, lạnh lùng nói:
“Đều thành thành thật thật xếp hàng chờ cho ta! Ai dám tự tiện rời khỏi, đừng trách ta không khách khí!”
Những người bệnh này hầu như đều là dân chúng bình thường, nhất thời bị Hoàng Càn Tuấn tên công tử hư hỏng này dọa, ai cũng không dám động đậy.
“Tên kia, đi khám bệnh.”
Hoàng Càn Tuấn đưa tay chỉ về phía một ông lão xanh xao vàng vọt.
“Ta...”
Ông lão có chút hoảng, trong lòng kêu khổ không ngừng,
“Lão nhân gia, có thể được Tô ca của ta khám bệnh, ngươi đây là đụng phải việc tốt ông bà tổ tiên phù hộ, đừng có không biết điều!”
Hoàng Càn Tuấn hung tợn nói.
Ông lão cay đắng, mất hồn mất vía đi vào Hạnh Hoàng y quán.
Đám người Hồ Thuyên sớm nhìn thấy từng cảnh này, đều không khỏi âm thầm lắc đầu.
Tên công tử hư hỏng này quả thực là cố tình gây sự, nào có đạo lý bức bách người ta khám bệnh?
Đi vào y quán, ông lão vẻ mặt đau khổ nói: “Tô y sư, ta nơi nào cũng khỏe, căn bản không cần khám bệnh, ngài xem... Có thể để ta rời khỏi trước hay không?”
Tô Dịch lắc đầu nói: “Ngươi có bệnh.”
“Ta không có bệnh.” Ông lão vươn cổ cãi lại.
“Không, ngươi có bệnh.”
“Ta thực sự không có bệnh!” Ông lão cũng sắp khóc rồi.
Bọn Hồ Thuyên thiếu chút nữa cười thành tiếng, một màn này, hoang đường cỡ nào?
Tô Dịch đứng dậy, tới trước người ông lão, nói, “Ngươi gần đây ban đêm ho nhiều lên, người mệt mỏi tinh thần kém, hơn nữa thường xuyên cảm thấy rét lạnh đau đớn, đúng không?”
“Ngươi sao biết được?” Ông lão ngẩn ngơ, không để ý đi phát sầu.
Ánh mắt bọn Hồ Thuyên cũng đều nhìn về phía Tô Dịch, có chút kinh ngạc.
Chẩn chữa người bệnh, không có gì ngoài bốn chữ vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (khám).
Nhưng dù như Ngô Quảng Bân danh y chìm đắm y đạo cả đời bực này, cũng phải dò hỏi bắt mạch, mới có thể hiểu biết tình huống bệnh tật.
Nhưng bây giờ, Tô Dịch cái gì cũng chưa làm, lại tựa như lập tức nói trúng bệnh trạng của ông lão kia rồi!
“Ngươi là phổi xảy ra vấn đề, lại thêm tuổi già sức yếu, mới đưa đến xuất hiện bệnh trạng cỡ này.”
Tô Dịch thuận miệng nói.
Đối với hắn có được ký ức kiếp trước mà nói, chỉ là xem bệnh cho dân chúng phàm tục mà thôi, quá đơn giản.
Ông lão dại ra một lát, chợt kích động hẳn lên, run giọng nói: “Tô công tử, vậy bệnh này của ta nên chữa như thế nào?”
Trong vẻ mặt đã mang theo một tia nóng bỏng chờ đợi.
Tô Dịch quay về sau bàn, cầm lấy giấy bút, viết một phương thuốc, đưa cho một gã sai vặt bên cạnh, “Đi bốc thuốc.”
Gã sai vặt tiếp nhận phương thuốc, lại có chút do dự.
“Cầm đây ta nhìn xem.”
Hồ Thuyên tiến lên, đánh giá một chút, không khỏi lâm vào trầm mặc, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Hắn tuy không phải y sư, nhưng dù sao làm việc nhiều năm ở Hạnh Hoàng y quán, liếc một cái đã phán đoán ra, phương thuốc này quả thực tựa như danh gia làm nghề y nhiều năm kê ra, am hiểu sâu đạo lý quân thần tá sứ*!
“Đi bốc thuốc cho vị lão nhân gia này.”
Một lúc sau, Hồ Thuyên đưa phương thuốc cho gã sai vặt, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cô gia, lúc trước là tiểu nhân xem nhẹ bản lãnh của ngài, mong rằng tha lỗi.”
Người khác thấy vậy, không ai không chấn động.