Đại hán cầm lấy tờ giấy nhìn qua, không khỏi nghi hoặc: “Giới (kiêng)... Cái thứ hai này là chữ gì?”
Bọn Hồ Thuyên cũng không khỏi tò mò, ghé qua, vừa thấy, đều ồn ào cười to.
“Huynh đệ, chữ này đọc là ‘挊’, bên trái là thủ, bên phải là cao thấp, đọc chung lại chính là giới 挊, ừm... Ngươi chung quy nên rõ là có ý tứ gì rồi chứ?”
Hồ Thuyên cười ái muội, chỉ điểm.
Đại hán khôi ngô ngẩn ngơ, chợt hiểu ra, khuôn mặt ngăm đen kia nhất thời đỏ lên, quẫn bách vô cùng, xấu hổ đến che mặt mà đi.
“Ha ha ha ha ha ha...”
Lúc này, Hoàng Càn Tuấn mới hiểu ra, ôm bụng cười to, “Gã này bộ dạng khôi ngô như thế, thế mà thích một tay tự xử!”
Bọn người Hồ Thuyên đều sung sướng cười hề hề, nụ cười ái muội.
Nam nhân mà, đều hiểu cả.
Có nhạc đệm nho nhỏ này, không khí Hạnh Hoàng y quán lập tức trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, không khí tràn ngập hương vị vui vẻ.
Mắt thấy không có ai khám bệnh nữa, Tô Dịch vươn người đứng dậy, nói: “Dẫn ta đi chỗ ở nhìn xem.”
Hồ Thuyên vội vàng gọi hai gã sai vặt tới, đi trước dẫn đường cho Tô Dịch, thông qua cửa sau Hạnh Hoàng y quán, rất nhanh đã tới trong một tòa đình viện yên tĩnh ở phía sau.
...
Cùng lúc đó, cách Hạnh Hoàng y quán không xa, trong một quán trà
“Ngô lão, ngươi xem phương thuốc này, dược liệu cùng thuốc dẫn sử dụng, quả thực là bút tích của thần!”
Một trung niên tán thưởng.
Hắn tên Đàm Phong, một trong các y sư của Hạnh Hoàng y quán.
Ở bên cạnh hắn, còn hai người ngồi, một người là ông lão tóc trắng xoá, một người là nam tử lạnh lùng màu da ngăm đen.
Người trước tên Ngô Quảng Bân, là lão y sư nổi tiếng thành Quảng Lăng.
Người sau tên Ngụy Thông, giống với Đàm Phong, đều làm việc ở Hạnh Hoàng y quán.
Chẳng qua sau khi biết được Tô Dịch người ở rể này sắp tiếp quản Hạnh Hoàng y quán, ba vị y sư đều tìm lý do, tránh ở trong quán trà này, chờ xem Tô Dịch bị đuổi đi.
Nhưng ai ngờ được, bọn họ chờ đợi thật lâu, cũng chưa thấy một màn như vậy xảy ra.
Ngược lại là người bệnh chờ đợi xếp hàng ở ngoài Hạnh Hoàng y quán, tất cả đều được lần lượt khám chữa!
Điều này làm ba người bọn Ngô Quảng Bân đều kinh ngạc, nhịn không được gọi một ít người bệnh vào quán trà, hỏi kỹ tình huống xem bệnh.
Kết quả lại bị dọa giật mình.
Tô Dịch người ở rể này ở Văn gia không quan trọng gì, thế mà lại rất tinh thông y đạo!
“Ngô lão, thủ đoạn Tô Dịch kia cứu chữa ‘ứng thanh trùng*’, để cho ta đều mở rộng tầm mắt.”
Ngụy Thông cảm khái.
Lúc trước có người bệnh, mỗi lần mở miệng nói chuyện, trong bụng tất có thanh âm lặp lại vang lên, như trong cơ thể ẩn giấu thứ gì tà ác.
Nhưng Tô Dịch lại nói, người bệnh là ăn lầm “ứng thanh trùng”, cầm lấy một bộ sách thuốc, bảo người bệnh lần lượt đi đọc tên dược thảo trên sách thuốc.
Người bệnh đọc tên mỗi một dược thảo, trong bụng tất có thanh âm lặp lại một lần.
Thẳng đến lúc đọc đến ba chữ “Lôi Hoàn Thảo”, thanh âm trong bụng lại không lên tiếng.
Tô Dịch lập tức phân phó gã sai vặt mang tới một cây Lôi Hoàn Thảo, bảo người bệnh nuốt dùng, quả nhiên là thuốc đến bệnh trừ, người bệnh trực tiếp nôn ra một con côn trùng to bằng móng tay cái, chính là Ứng Thanh Trùng.
Đàm Phong bên cạnh cũng cảm khái theo, “Còn có thủ đoạn châm bạc đâm cánh tay cứu bệnh, cũng thần dị khó lường, ta thế mà cũng không thăm dò ra huyền diệu trong đó.”
Ngô Quảng Bân từ đầu đến cuối đều không nói một lời đứng bật dậy, sải bước đi về phía Hạnh Hoàng y quán.
“Ngô lão, ngươi đây là muốn đi làm gì?”
Đàm Phong cùng Ngụy Thông vội vàng đứng dậy.
“Tự nhiên là xin lỗi cô gia!”
Ngô Quảng Bân cũng không quay đầu lại, nói.
Đàm Phong cùng Ngụy Thông nhìn nhau một cái, đều bước nhanh đuổi theo.
...
Một tòa đình viện phía sau Hạnh Hoàng y quán.
Ba gia nhà ngói xám tạo thành hình chữ Phẩm đan xen, ở bên còn có luống rau cùng dây leo, trung ương đình viện là một cây hòe thô to cứng cáp, cạnh cây hèo là một cái giếng nước, nắp giếng bị xiềng xích loang lổ vết gỉ bịt lại.
Bởi vì rất lâu không có người ở, trong đình viện khắp nơi có thể thấy được tro bụi, cỏ dại, mạng nhện.
Đã sắp buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống nóng bức.
Hồ Thuyên chỉ huy hai gã sai vặt quét tước đình viện, mua thêm vật phẩm.
Tô Dịch thì dừng chân ở dưới tàng cây hòe, đánh giá đình viện này, khẽ nhíu mày.
“Cô gia, đình viện này bỏ hoang mấy năm thời gian, nhưng chỉ cần thu dọn một phen, ở lại vẫn là rất thuận tiện thoải mái.”
Hồ Thuyên cười nói.
Tô Dịch bất thình lình nói: “Nơi này trước kia có phải từng xảy ra một ít chuyện không tốt hay không?”
Hồ Thuyên ngẩn ngơ, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nói tới, ta trái lại nhớ tới một sự kiện.”
“Đại khái chín năm trước, ở trong đình viện này là một vị y sư cùng hai dược đồ Hạnh Hoàng y quán của chúng ta, nhưng lại ở buổi tối một ngày, bỗng nhiên tất cả đều chết.”
Hồ Thuyên chỉ vào giếng nước một bên bị xiềng xích che lại, “Vị y sư kia chết chìm ở trong giếng nước này, khi vớt lên, da thịt đều hư thối hết rồi. Mà thi thể hai dược đồ kia, thì hóa thành túi da khô quắt, treo ở trên cành cây của cây hòe này.”
Nói xong, hắn lại chỉ chỉ cành cây hòe trên đỉnh đầu.