Hồ Thuyên thân là quản sự, địa vị cực cao, gần với chưởng quầy.
Nhưng bây giờ, hắn lại như là bị phương thuốc Tô Dịch tùy tay kê ra thuyết phục!
Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Một phương thuốc mà thôi, không coi là cái gì, người kế tiếp.”
Hoàng Càn Tuấn đứng ở cửa ngay lập tức hành động, “Tên kia, mau vào!”
Lần này bị gọi vào là một nam tử sắc mặt trắng bệch, hiện lên nét đau khổ.
Tô Dịch chỉ nhìn thoáng qua, liền từ trên bàn lấy ra một cây kim bạc, ở lúc nam tử kia còn chưa kịp phản ứng, đã đâm vào vị trí huyệt khiếu khác nhau của cánh tay hắn.
Chỉ một lát sau, nét đau khổ trong ánh mắt nam tử giãn ra biến mất, bị kinh ngạc vui mừng thay thế, nói:
“Không đau nữa! Ta khám hơn mười y quán trong thành cũng vô dụng, chưa từng nghĩ, Tô công tử chỉ đâm mấy kim, ta đã khỏi rồi!”
Hắn không ngừng vung cánh tay, vui sướng kích động.
Bọn Hồ Thuyên không khỏi động dung, trong ánh mắt tràn đầy nét kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch cũng thay đổi.
Châm cứu chữa thương?
Không ngờ vị con rể địa vị không chịu nổi này nhà mình, lại còn giấu một chiêu này!
“Châm cứu trị phần ngọn không trị phần gốc, ngươi đi bốc mấy thang thuốc uống nữa.”
Tô Dịch lại viết một phương thuốc, đưa qua.
Lần này gã sai vặt kia tỏ ra vô cùng nhanh nhẹn, ngay lập tức đi bốc thuốc.
“Người kế tiếp.”
“Người kế tiếp.”
“Người kế tiếp.”
... Trong thời gian tiếp theo, hoàn toàn trở thành một mình Tô Dịch biểu diễn.
Mỗi một người bệnh tiến vào, căn bản không cần hỏi chẩn, đã bị nói toạc ra nguyên nhân bệnh cùng bệnh trạng, những người bệnh đó đều chấn động, vì thế thán phục.
Sau đó kê thuốc, bốc thuốc, lấy tiền...
Từ đầu đến cuối, Tô Dịch vẻ mặt bình thản, giống như con rối không có cảm tình khám bệnh.
Mà Hồ Thuyên đám người Hạnh Hoàng y quán, đều nhìn mà trợn tròn mắt.
Sống nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy khám bệnh như vậy!
Ở ngoài Hạnh Hoàng y quán, cũng đã dấn tới chấn động thật lớn.
Theo từng người bệnh chẩn trị rời khỏi, cũng truyền tin tức ra ngoài, kết quả căn bản không cần Hoàng Càn Tuấn uy hiếp nữa, tất cả những người chờ khám bệnh kia đều chen chúc ở đó, tranh nhau muốn để Tô Dịch khám bệnh.
Cảnh tượng sôi nổi náo nhiệt đó, làm Hoàng Càn Tuấn cũng không khỏi tặc lưỡi, không hổ là Tô ca của ta, ngay cả thủ đoạn trị bệnh cứu người cũng cứng như vậy!
Thời gian trôi qua.
Đám người chờ đợi khám bệnh rốt cuộc trở nên thưa thớt.
Tô Dịch day day đầu lông mày, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, lại thấy một gã sai vặt bưng ấm trà rót cho mình một chén trà thuốc nóng hôi hổi.
“Cô gia, uống nước làm ẩm cổ họng đi.”
Gã sai vặt cung kính mà khiêm tốn.
Đám người Hồ Thuyên ở bên cũng đều mỉm cười nhìn một màn này.
Đến lúc này, bọn họ những người cũ này của Hạnh Hoàng y quán tất cả đều bị thủ đoạn của Tô Dịch hoàn toàn thuyết phục.
Trong lòng rung động, tràn ra vẻ mặt lời nói.
“Chỉ có thực lực thật sự, mới có thể làm người ta thật sự vui lòng phục tùng.”
Cách đó không xa, thấy biến hóa như vậy, trong lòng Hoàng Càn Tuấn cũng sôi trào một phen.
Hắn mơ hồ hiểu, vì sao phụ thân mình thế nào cũng muốn mình tìm cơ hội cũng phải tiếp xúc nhiều với Tô Dịch.
Lúc ban đầu, những kẻ này của Hạnh Hoàng y quán ai cũng mắt cao hơn đỉnh, kiêu căng vô lễ.
Nhưng bây giờ, tất cả đều cúi đầu thán phục!
Là Tô Dịch lấy thế ép người?
Không, là hắn dùng thủ đoạn y đạo có thể xưng là không thể tưởng tượng của mình, không một tiếng động, đã thuyết phục mọi người toàn trường!
Tô Dịch bưng lên trà thuốc uống một ngụm, lúc này mới nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở Hạnh Hoàng y quán.”
Hồ Thuyên liền nói ngay: “Cô gia, phía sau y quán chúng ta chính là một tòa đình viện để đó không dùng, đợi chút ta phái người đi quét tước một phen, lại thêm cho ngài một ít vật phẩm sinh hoạt. Ngài xem còn cần nô bộc giặt quần áo, thị nữ bưng trà đổ nước cùng đầu bếp nữ nấu cơm hay không?”
Tô Dịch lắc đầu nói: “Không cần, quét dọn sạch sẽ đình viện cùng phòng ốc là được.”
Hồ Thuyên gật đầu ghi tạc trong lòng.
Hắn vốn là quản sự của Hạnh Hoàng y quán, lo liệu các loại việc vặt vãnh, bây giờ sau khi bị Tô Dịch thuyết phục, đã cam tâm tình nguyện cống hiến cho Tô Dịch vị chưởng quầy mới này.
“Về sau mọi việc của Hạnh Hoàng y quán này, còn phải do ngươi tới lo liệu, mọi người việc ai nấy làm, mà ta chỉ phụ trách chi tiền cùng sổ sách.”
Tô Dịch phân phó, hắn cũng không tính mang tất cả thời gian và tinh lực đều tiêu hao ở trên y quán.
Nghĩ chút, Tô Dịch lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu gặp bệnh phức tạp không thể cứu trị, cũng có thể tới tìm ta, về phần chứng bệnh bình thường, giao cho y sư của y quán là được.”
Mới nói tới đây, một đại hán khôi ngô như tháp sắt đi vào y quán.
Đám người Hồ Thuyên lập tức nhận ra, đại hán này lúc ban đầu từng tới, nhưng khi biết được Ngô Quảng Bân y sư không có mặt, hùng hùng hổ hổ quay đầu bỏ đi.
Mà bây giờ, hắn lại đi mà quay lại.
“À... Tô công tử, lúc trước là ta quá mức vô lễ, còn xin ngài thứ lỗi.”
Đại hán có chút xấu hổ, ôm quyền tạ lỗi với Tô Dịch.
“Ngươi còn chưa từng lấy vợ hay không?”
Ánh mắt Tô Dịch có chút cổ quái.
Đại hán vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Dịch liền cầm lấy giấy bút viết hai chữ, đưa cho đại hán, “Ngươi không có bệnh, làm theo hai chữ này là được, không tới ba tháng, liền có thể hoàn toàn khôi phục.”