Chương 74: [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Gần trong gang tấc nhân tẫn địch quốc (3)

Phiên bản dịch 5155 chữ

Bởi vì lực lượng một kiếm này quá mức cương mãnh, đẩy thân thể Ngô Nhược Thu chợt cong về phía trước giương cung, như con tôm to nấu chín cuộn mình.

Hắn trợn tròn xoe một đôi mắt, trên mặt tràn đầy ngơ ngẩn, như không dám tin, giọng khàn khàn nói, “Ngươi... Ngươi thật là Bàn Huyết cảnh?”

“Như giả bao hoán.”

Tô Dịch tùy tay rút kiếm gỗ ra, cũng lui về ba bước.

Thân thể Ngô Nhược Thu kịch liệt lay động, lỗ máu trước ngực như con suối phun ra một dòng thác máu, nếu không phải Tô Dịch tránh né kịp thời, nhất định sẽ bị bắn đầy người.

Phốc!

Ngô Nhược Thu ngã xuống đất, đau khổ thở dốc.

Thương thế này quá nặng, khiến hắn cảm nhận được sinh cơ đang nhanh chóng trôi đi.

“Ngươi... Ngươi không phải có việc muốn hỏi sao... Vì sao... Vì sao xuống tay hiểm như thế? Nếu ta chết, ngươi cái gì cũng không biết.”

Ngô Nhược Thu đứt quãng mở miệng, hắn rất khó hiểu.

Tô Dịch thuận miệng nói: “Ồ, ta bây giờ không có hứng thú biết nữa.”

Ngô Nhược Thu: “...”

Hắn tức giận đến trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Hắn nghiến răng nghiến

Dứt lời, Ngô Nhược Thu nằm úp sấp dưới đất, khí tức mất hết, cứ thế chết đi.

Trong con mắt trợn tròn kia tràn ngập không cam lòng.

Đại khái là không ngờ, sai một chiêu, lại chết ở trong tay một nhân vật Bàn Huyết cảnh.

“Ngay cả một luồng khí tức dấu ấn cũng không chịu nổi, thần hồn võ giả Đại Chu triều này cũng thật yếu...”

Tô Dịch âm thầm lắc đầu.

Lúc trước, hắn chính là lợi dụng một luồng khí tức của “Cửu Ngục kiếm” trong đầu.

Cho dù một luồng khí tức này cực kỳ xa vời mờ nhạt, nhưng cũng không phải Ngô Nhược Thu nhân vật Tụ Khí cảnh có thể đối kháng, khiến thần hồn Ngô Nhược Thu bị chấn động.

Chính là mượn cơ hội này, Tô Dịch mới có thể một kiếm đâm thủng ngực.

“Sớm biết như thế, đã chính diện chơi cứng với hắn, tuy sẽ phiền toái một chút, nhưng lấy tu vi ta hôm nay, phối hợp trình độ kiếm đạo, cũng đủ để đánh chết hắn.”

Lúc trước, Tô Dịch cho rằng Ngô Nhược Thu là một tà tu, nắm giữ không ít thủ đoạn ác độc, cho nên cũng không tính chơi cứng với đối phương, trực tiếp hao phí tu vi của mình, vận dụng một chút con bài chưa lật.

Ai ngờ, đối phương thế mà ngu xuẩn đến mức chỉ dựa vào tu vi đánh với mình, căn bản là chưa dùng bí thuật cùng lực lượng ác độc gì.

“Xem ra, ta vẫn quá coi trọng tà tu trong thế tục này rồi.”

Tô Dịch có chút tự giễu.

Bây giờ nghĩ đến, Ngô Nhược Thu cũng không phải ngu xuẩn, mà là hắn một nhân vật Tụ Khí cảnh, ngay từ đầu đã xem nhẹ mình mới có được tu vi Bàn Huyết cảnh.

Bởi vậy có thể thấy được, tu vi yếu cũng có ưu thế, có thể khiến đối thủ xem thường cùng sơ ý.

“Ngươi biết sư môn của Ngô Nhược Thu này không?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía cây hòe già cách đó không xa.

“Hồi bẩm tiên sư, ta... Ta cũng không rõ việc này.”

Một cái bóng màu đỏ vội vội vàng vàng hiện lên ở trên một cành cây trong đó.

Hai tay nàng giao nhau vân vê góc áo, cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú có chút mũm mĩm trẻ con tràn ngập nhỏ yếu, bất lực, đáng thương.

Một màn vừa rồi Ngô Nhược Thu bị một kiếm giết chết, bị nàng thấy hết trong mắt, nếu không phải sớm bịt miệng, thiếu chút nữa bị một màn tanh máu đó dọa thét chói tai thành tiếng.

Tô Dịch không hỏi nữa, ngồi xổm xuống, bắt đầu điều tra di vật của Ngô Nhược Thu.

Một thanh trường kiếm có vỏ, một cái hồ lô vàng, ba tờ ngân phiếu một ngàn lượng, một túi ước chừng hai mươi lượng bạc vụn, một quyển sách ố vàng không trọn vẹn chỉ còn lại có vài tờ.

Ngoài ra, không có vật phẩm khác đáng chú ý nữa.

Trước thu lại ngân phiếu cùng bạc, Tô Dịch cầm lấy một quyển sách ố vàng kia.

Quyển sách tàn phá, chỉ còn lại có vài tờ bên trên viết là một ít bí thuật ác độc tế luyện nuôi dưỡng Quỷ Thi Trùng, nội dung cùng âm tà.

Sau khi vội vàng xem qua, Tô Dịch không khỏi thất vọng một phen, dù đặt ở trong tay bàng môn tả đạo, chút bí thuật này trên sách cũng thô bỉ không chịu nổi, làm trò cười cho người trong nghề.

Nhưng, Tô Dịch trái lại chú ý tới, phần dưới một tờ cuối cùng quyển sách viết một hàng chữ:

“Âm Sát môn, Ông Vân Kỳ tặng đồ đệ ta Ngô Nhược Thu.”

Tô Dịch nhất thời hiểu ra.

Sư môn sau lưng Ngô Nhược Thu chính là “Âm Sát môn” này, sư tôn hắn tên Ông Vân Kỳ.

“Hắn lúc trước sắp chết, nói ta đã phá hỏng việc lớn của sư môn hắn, như thế xem ra, chuyện Ngô Nhược Thu nuôi dưỡng Quỷ Thi Trùng này, hẳn là được Âm Sát môn sai sử.”

Tô Dịch khẽ nhíu mày.

Hắn có dự cảm, nơi Âm Sát môn nuôi dưỡng Quỷ Thi Trùng, tuyệt đối không chỉ có một chỗ này.

Đổi lại mà nói, ở nơi khác của thành Quảng Lăng, hẳn là còn có “đất nuôi trùng” tương tự.

Lúc suy nghĩ, Tô Dịch đã xé nát quyển sách trong tay, bí thuật tà ác bực này nếu bị người khác đạt được, sợ là thế nào cũng làm hại một phương.

Kế tiếp, hắn cầm lấy một thanh trường kiếm có vỏ kia.

Vỏ kiếm lấy Mặc Thiết rèn, khi rút trường kiếm ra, một luồng khí tức tanh máu hôi hám sặc mũi đập vào mặt.

Tô Dịch nhíu mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Kiếm này do Tùng Văn mộc luyện chế, thân kiếm ngâm một tầng màu máu đỏ sậm, lưỡi kiếm thì tỏa ra hào quang màu xanh biếc, khí tức tanh tưởi vô cùng.

“Thế mà dùng máu kinh của nữ tử chưa lấy chồng nuôi kiếm, cái này tính là tà tu gì, quả thực quá mức không có tiền đồ!”

Tô Dịch lắc đầu một phen, cảm thấy ghê tởm.

Bạn đang đọc [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên của Tiêu Cẩn Du

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    219

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!