Chương 75: [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Đám bạn xấu (1)

Phiên bản dịch 5138 chữ

Rắc!

Đốt ngón tay Tô Dịch phát lực, cây kiếm gỗ tùng này nứt vỡ thành vụn gỗ, sau đó bị Tô Dịch một mồi lửa hoàn toàn đốt cháy không còn một mảnh.

“Ô, cái hồ lô này trái lại có chút thú vị.”

Khi Tô Dịch sờ tới một cái hồ lô hoàng bì còn sót lại kia, rốt cuộc có một ít hứng thú.

Hồ lô hoàng bì kia chỉ to bằng bàn tay, bề mặt bóng loáng, miệng hồ lô dùng nút gỗ bịt lại, cầm trong tay, xúc cảm nhẵn nhụi như ngọc.

“Nút gỗ là một khối Trấn Hồn Mộc, như thế xem ra, Ngô Nhược Thu là mang vật ấy coi là hồ lô dưỡng hồn để dùng.”

Tô Dịch nghĩ đến đây, trong mắt nổi lên nét lạ.

Hắn hất nhẹ đầu ngón tay, nút gỗ phong ấn miệng hồ lô rơi ra, ngay sau đó một làn sương quỷ màu đỏ tươi trào ra.

Ô ô ô ~~

Sương quỷ dày đặc, phát ra khí tức tà ác, áp lực tâm thần.

Một đứa trẻ con xuất hiện ở trong sương quỷ, mới ba bốn tuổi, làn da trắng bệch, đôi mắt màu đỏ tươi, trên khuôn mặt vốn ngây thơ đáng yêu giống như bôi một tầng màu đỏ son, quỷ dị dọa người.

Khi đứa bé này xuất hiện, một khí tức đáng sợ hung ác như thủy triều khuếch tán, cỏ cây trong đình viện ngay lập tức héo rũ điêu linh.

Trên cây hòe già cách đó không xa, nữ quỷ đồ đỏ phát ra tiếng kêu hoảng sợ: “Quỷ anh (đứa bé quỷ)! Đây là quỷ anh Ngô đạo sĩ nuôi dưỡng sáu năm!”

Mà hầu như cùng lúc, trong môi quỷ anh phát ra tiếng rít như kêu khóc, miệng thế mà lại lập tức nhe ra, lộ ra hai hàm răng sắc bén hẹp dài như lưỡi cưa.

Hung hăng cắn về phía Tô Dịch gần trong gang tấc!

Nhưng so với thế này còn nhanh hơn, là tay phải Tô Dịch đâm ra một kiếm.

Phốc!

Kiếm gỗ đào hung hăng cắm vào trong cái mồm mở ra của quỷ anh, xuyên thủng thân thể quỷ anh, xiên ở trên thân kiếm.

Gỗ đào trời sinh khắc chế quỷ vật.

Hoàng Càn Tuấn giúp Tô Dịch chọn một đoạn gỗ đào xanh này, chừng hai mươi năm hỏa hậu, bên trong ẩn chứa khí dương cương tinh thuần.

Xẹt xẹt!

Thân thể quỷ anh toát ra từng làn khói đen, nó đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn rít gào, như điên cuồng giãy dụa muốn vồ giết Tô Dịch.

Nhưng lại là phí công.

Chỉ trong tích tắc, hồn thể quỷ anh đã bị thiêu đốt hết sạch, tan thành mây khói.

Lại nhìn kiếm gỗ đào, màu sắc ảm đạm, xuất hiện từng tia từng vết ăn mòn, rõ ràng không dùng được nữa.

Tô Dịch vung tay vứt bỏ kiếm này, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hồ lô hoàng bì, “Không tệ, vật này rõ ràng sinh ra trong linh địa, đã mang theo một tia linh tính, ở trong thế giới phàm tục này đã cực kỳ khó được.”

Hắn đã nhìn ra, cái hồ lô hoàng bì này mới là đòn sát thủ của Ngô Nhược Thu.

Nếu vừa rồi lúc ra tay, đối phương vừa lên đã vận dụng vật này, quả thật có khả năng sẽ tạo thành một ít phiền toái cho hắn.

“Ngươi ra đi.”

Tô Dịch một lần nữa ngồi trở lại ghế trúc, tùy tay thưởng thức hồ lô hoàng bì trơn bóng.

Nữ quỷ đồ đỏ Khuynh Oản từ trên cây hòe già lướt tới, nơm nớp lo sợ lơ lửng trên không, cúi đầu, thanh âm yếu ớt nói:

“Tiên sư, van cầu ngài đừng giết ta, ta... Ta có thể cống hiến cho ngài.”

“Ngươi biết những gì?”

Tô Dịch như có hứng thú.

Khuynh Oản suy nghĩ hồi lâu, rụt rè nói: “Ca hát nhảy múa, đánh đàn thổi tiêu, đánh cờ vẽ tranh... Ta đều biết một chút.”

Tô Dịch giật mình, cái này tính là gì, một nữ quỷ đa tài đa nghệ?

Khuynh Oản mặc váy màu đỏ, dáng người nhỏ nhắn, màu da trắng trẻo như trong suốt, ngũ quan thanh lệ có chút mũm mĩm trẻ con, thêm một ít hương vị xinh đẹp đáng yêu.

Nàng nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đang độ thanh xuân.

Đáng tiếc, nàng chung quy chỉ là một âm hồn, mà không phải người sống.

Mắt thấy Tô Dịch thật lâu không nói, Khuynh Oản càng thêm lo sợ bất an, thấp thỏm nói: “Tiên sư, chỉ cần ngài không giết ta, ta cái gì cũng có thể làm, giúp ngài dọa người cũng được.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào đó của nàng cũng mơ hồ mang theo một tia nức nở, điềm đạm đáng yêu.

Tô Dịch than nhẹ một tiếng, nói: “Đổi làm ta có tu vi cấp bậc Nguyên đạo, cũng có thể giúp ngươi siêu độ, để ngươi từ đây giải thoát khỏi thế gian, nhưng bây giờ, sợ là không giúp được ngươi.”

Khuynh Oản ngẩn ngơ, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Tiên sư, thì ra ngài không tính giết ta à, quá tốt rồi!”

Nàng lộ ra nụ cười, mắt to híp lại, thế mà trong lơ đãng toát ra một sự quyến rũ kinh người, mà nàng dung mạo thanh lệ, khí chất ngây thơ, hình thành một loại khí chất cực độc đáo.

Tô Dịch khẽ nhíu mày, tiểu cô nương này nếu hiểu được pháp môn của quỷ vật hồn tu chi đạo, về sau thế nào cũng tu luyện thành một yêu nghiệt hại nước hại dân...

“Ngươi thật không nhớ rõ chuyện lúc còn sống?” Tô Dịch hỏi.

Khuynh Oản ánh mắt ngơ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nổi lên u sầu, ủy khuất nói: “Không dối tiên sư, ta đến bây giờ cũng không biết, mình sao lại biến thành bộ dạng này...”

Tô Dịch nhìn chằm chằm Khuynh Oản hồi lâu, nói: “Ta bây giờ có thể xác định một sự kiện, hoặc là ngươi đang nói dối, hoặc là trong âm hồn của ngươi có vấn đề.”

Bóng người Khuynh Oản run lên, vội nói: “Tiên sư, ta tuyệt đối không dám có chút lừa gạt, ta có thể thề với trời.”

Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Vô luận là loại tình huống nào, đều không liên quan bao nhiêu với ta, nhưng, ta tuy sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không cứ như vậy thả ngươi rời khỏi.”

Khuynh Oản nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chỉ cần tiên sư không giết ta, ta đã rất cảm kích.”

Bạn đang đọc [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên của Tiêu Cẩn Du

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    219

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!