Trầm mặc một lát, Hoàng Càn Tuấn cay đắng nói: “Ta chỉ tu vi Bàn Huyết cảnh cấp bậc ‘Luyện Nhục’, mà Văn Giác Nguyên đã là nhân vật cấp bậc Bàn Huyết cảnh Luyện Cốt, chênh lệch cách xa. Mà nửa tháng sau, chính là ngày Long Môn yến hội, ta dù cố gắng nữa, sợ cũng không cách nào bù lại loại chênh lệch này.”
Sau đó, mắt hắn chợt lóe lên nét hung hăng, giọng điệu kiên định kiên quyết: “Nhưng đánh không lại ta cũng phải tham gia, thất bại không đáng sợ, nếu ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, vậy mới gọi là uất ức, ta sẽ cả đời cũng không ngẩng nổi đầu!”
Tô Dịch gật gật đầu, khó được nhiều lời một chút, nói:
“Nam nhi chí, thiếu niên huyết, tự nhiên dũng mãnh tinh tiến, không sợ thành bại.”
“Có đôi khi, nhìn như lui về là một bước, thực ra đã thua rối tinh rối mù. Cái này không quan hệ tu vi cao thấp, thuần túy ở trên tâm cảnh, đã gieo xuống hạt giống nhát gan.”
Dứt lời, Tô Dịch cũng không khỏi cảm xúc không thôi.
Con đường tu luyện, từng bước khó khăn, chỉ có như thế, chỉ có giữ trái tim dũng mãnh tinh tiến, mới có thể xông ra một thông thiên đại đạo!
Về phần hạng người nhát gan, cả đời không có khả năng trèo lên tuyệt đỉnh.
Hoàng Càn Tuấn ngẩn ra, nhớ tới phụ thân Hoàng Vân Xung thường xuyên lải nhải một câu:
“Con, người khác đều cười con ương ngạnh kiêu căng, nhưng trong mắt vi phụ, như vậy mới tốt. Tu luyện võ đạo, vốn là nên hoành hành không kiêng kỵ, không sợ thiên địa quỷ thần!”
Giờ phút này lại nghe được đoạn lời này của Tô Dịch, không hiểu sao, trong lòng Hoàng Càn Tuấn dâng lên cảm xúc phức tạp.
Hồi lâu sau, ánh mắt hắn dần dần trở nên kiên định, nói: “Tô ca, ta sẽ nhớ kỹ dạy bảo của ngươi, về sau gặp chuyện, tuyệt không lùi bước!”
Tô Dịch nhắc nhở: “Không lùi bước, không ý nghĩa lỗ mãng, chừng mực trong đó, ngươi tự nắm bắt.”
Dứt lời, hắn không nhiều lời nữa.
Hắn xưa nay không thích thuyết giáo cùng giảng đạo lý.
Cái gọi là “Biết dễ làm khó”, một ít đạo lý, phải tự mình đi trải qua, đi rèn luyện, đi thể hội việc đời trăm vẻ, mới có thể thật sự lĩnh hội trong lòng.
“Tô ca, ngươi sẽ tham gia Long Môn yến hội không?”
Hoàng Càn Tuấn hỏi.
Tô Dịch lắc đầu, “Phần thưởng tuy không ít, nhưng không khỏi quá nhàm chán.”
Nhàm chán?
Một sự kiện bị một thế hệ trẻ tuổi của thành Quảng Lăng cùng thành Lạc Vân coi là cơ hội nổi danh, vậy mà cũng không dẫn lên nổi hứng thú của Tô ca?
Hoàng Càn Tuấn nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Không bao lâu, ở lúc bọn họ đi ngang qua một ngõ nhỏ, đột nhiên một tiếng kêu to của trẻ con vang lên:
“Tô Dịch! Mau tới cứu ta! Mau!”
Hoàng Càn Tuấn nhịn không được quay đầu, chỉ thấy trong ngõ nhỏ, một đám con nít đang vây đánh một đứa con nít khác.
Hô to cầu cứu, chính là đứa nhỏ bị vây đánh kia, cả người đều bị ấn xuống đất, đánh cho hắn mặt xám mày tro, kêu to oa oa.
Văn Minh Dung.
Ở trên tiệc mừng thọ lão thái quân Văn gia, đứa nhỏ này từng nói “Văn Minh Dung ta tuy tuổi nhỏ, cũng nhục bởi làm bạn cùng Tô Dịch người ở rể bực này”, lúc ấy khiến cả sảnh đường cười vang.
Một ít người thế hệ trước đều khen đứa nhỏ này có chí khí, tiền đồ không thể hạn lượng.
Nhưng bây giờ, Văn Minh Dung lại đang bị ức hiếp, hướng Tô Dịch từng bị hắn coi là “sỉ nhục nếu làm bạn” kêu đau cầu cứu.
Tô Dịch chỉ nhìn bên đó một cái, chân cũng không dừng lại, tiếp tục khoan thai bước về phía trước, coi như không thấy.
Một màn vô tình tàn khốc đó, làm Văn Minh Dung cũng sắp tức điên rồi, kêu to khàn cả giọng: “Ngươi được lắm Tô Dịch, ngươi chờ cho ta! Chờ ta về nhà nhất định đi cáo trạng ngươi!”
Ngay lúc này, Hoàng Càn Tuấn đi tới.
Lũ trẻ con bất hảo đánh đau Văn Minh Dung nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác, dừng động tác trong tay.
“Ngươi là tới cứu ta? Quá tốt rồi, chờ ta về nhà, sẽ bảo cha ta thưởng tiền ngươi!”
Văn Minh Dung mừng như điên nói.
Lại thấy Hoàng Càn Tuấn ngồi xổm xuống, đưa tay véo khuôn mặt nhếch nhác của Văn Minh Dung, hung hăng vặn một cái, Văn Minh Dung đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra.
“Tiểu bằng hữu, ngươi có phải có rất nhiều nghi hoặc hay không? Vậy thì đúng rồi, nếu không phải ngại bởi thân phận, ta thế nào cũng tự tay tát ngươi một cái, quả thực quá không lễ phép.”
Hoàng Càn Tuấn cười hì hì nói.
“Ngươi...” Văn Minh Dung trợn tròn mắt.
“Đừng ngẩn ra, các ngươi tiếp tục.”
Hoàng Càn Tuấn đứng dậy, phân phó đám trẻ con bất hảo kia một câu, liền cười ha ha nghênh ngang bỏ đi.
Trong ngõ nhỏ, rất nhanh lại vang lên tiếng kêu thảm của Văn Minh Dung, tiếng kêu cha gọi mẹ không dứt bên tai...
Chỉ là tất cả cái này, đều đã không liên quan tới Tô Dịch.
...
Hạnh Hoàng y quán.
Khi Tô Dịch quay về, chỉ thấy chỗ cửa chính có một đám nhân vật hộ vệ trông xốc vác đứng, chặn ở nơi đó, không để bất luận kẻ nào tiến vào.
Ngoài y quán lạnh lẽo vắng vẻ, sớm đã không có đám người khám bệnh.
“Đây là có người đến đá quán?”
Mắt Hoàng Càn Tuấn toát ra ánh sáng hung dữ, sải bước tiến lên, “Đồ khốn kiếp, ai cho các ngươi ở nơi này giương oai?”
“Hoàng thiếu?”
Nhìn thấy Hoàng Càn Tuấn, các hộ vệ đó rõ ràng xôn xao một trận.
Nhưng lại chưa có một ai lui bước, rõ ràng không có sợ hãi.
Một nam tử đồ đen cầm đầu trầm giọng nói: “Hoàng thiếu, Hạnh Hoàng y quán này là địa bàn Văn gia chúng ta, chúng ta thủ ở chỗ này, có thể nào gọi là giương oai?”
“Các ngươi là người Văn gia?”
Hoàng Càn Tuấn kinh ngạc.