Nam tử đồ đen gật gật đầu nói: “Chúng ta chính là thuộc hạ của Văn gia nhị gia, hôm nay đi cùng thiếu gia nhà chúng ta đến, có việc muốn làm. Hoàng thiếu, nơi này không có việc của ngươi, vẫn là đừng xen vào thì tốt hơn.”
Hoàng Càn Tuấn nhíu mày, “Thiếu gia nhà các ngươi? Là tên Văn Giải Nguyên kia?”
“Không sai.” Nam tử đồ đen nói.
Lập tức, Hoàng Càn Tuấn đã hiểu ra.
Hạnh Hoàng y quán này vốn là Văn Trường Thanh nhất mạch khống chế, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, liền do Tô Dịch đến nắm giữ.
Hơn nữa ngày hôm qua, Tô Dịch còn một hơi mang tất cả hạ nhân cống hiến cho Văn Trường Thanh trong Hạnh Hoàng y quán đều dọn sạch một lần.
Không thể nghi ngờ, Văn Giải Nguyên con Văn Trường Thanh đến, chính là tới báo thù!
Cùng lúc đó, nam tử đồ đen đã thấy Tô Dịch cách đó không xa, trên mặt nhất thời hiện lên một mảng tàn khốc.
Hắn nâng tay chỉ Tô Dịch, khiển trách: “Cô gia, ngươi cuối cùng đã trở lại, có biết thiếu gia nhà ta ở đây chờ ngươi đã bao lâu hay không?”
Hộ vệ khác cũng là vẻ mặt không tốt.
Bọn họ vốn là theo Văn Giải Nguyên đến gây sự, đâu có thể nào khách khí với Tô Dịch.
“Ta đi...”
Hoàng Càn Tuấn đang muốn quát mắng, lại bị Tô Dịch đè lại bả vai, “Ngươi ở lại đây.”
Hắn xoay đầu lại, liền nhìn thấy ở sâu trong một đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh kia của Tô Dịch, trong lơ đãng hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Trong lòng hắn chợt run lên.
“Thiếu gia nhà các ngươi ở nơi nào?”
Tô Dịch đi lên phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Ở ngoài phường đúc kiếm bị Văn Giác Nguyên châm chọc, Tô Dịch không để ý, coi là hạng con kiến, khinh thường để ý tới.
Nhưng Hạnh Hoàng y quán khác, nơi này đã là địa bàn của hắn, đối thủ cũng đã ức hiếp tới tận cửa, sao có thể không để ý?
“Đi theo ta.”
Nam tử đồ đen lạnh lùng nhìn Tô Dịch một cái, xoay người đi vào phía trong y quán.
Tô Dịch đi theo sau đó.
Hộ vệ khác thì đi ở phía sau Tô Dịch, canh phòng nghiêm ngặt, giống như lo lắng Tô Dịch chạy thoát.
“Tô ca đây là tính tự mình ra tay...”
Hoàng Càn Tuấn đang muốn theo sau, nhưng nghĩ tới Tô Dịch vừa rồi phân phó, hắn lại dừng bước.
“Mệnh lệnh của Tô ca, không thể không nghe, nhưng nếu cứ chờ suông như vậy, cũng tỏ ra ta quá vô năng...”
Hoàng Càn Tuấn trầm ngâm.
Hắn trái lại không lo lắng an nguy của Tô Dịch, chỉ là có chút tiếc nuối không thể đi xem náo nhiệt...
Rất nhanh, giống như làm ra quyết đoán, Hoàng Càn Tuấn xoay người bỏ đi.
Trong Hạnh Hoàng y quán.
Bọn người Hồ Thuyên, Ngô Quảng Bân đều có mặt, chỉ là đều mặt co mày cáu, vẻ mặt lo âu.
Khi nhìn thấy Tô Dịch bị đưa vào, bọn họ đều biến sắc.
Ngày hôm qua, Tô Dịch mới tiếp quản Hạnh Hoàng y quán, hôm nay Văn Giải Nguyên con Văn Trường Thanh liền dẫn người đến gây phiền toái, điều này làm bọn Hồ Thuyên đều ý thức được Tô Dịch sắp gặp họa rồi.
Hồ Thuyên vội vàng nhắc nhở: “Cô gia, nhớ chớ va chạm với Văn Giải Nguyên công tử, lui một bước biển rộng trời cao.”
Tô Dịch từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu, nói: “Chỉ cần các ngươi không có việc gì là được.”
Hồ Thuyên còn muốn nói gì nữa, đã bị nam tử đồ đen kia đẩy ra, khiển trách nói: “Không có việc của các ngươi, đều qua một bên đợi đi!”
Nói xong, đã dẫn theo Tô Dịch đi thẳng về phía hậu viện.
Nhìn theo bọn họ rời khỏi, đám Hồ Thuyên nhìn nhau, đều thở dài không thôi.
Bọn họ đối với thủ đoạn y đạo của Tô Dịch là vô cùng khâm phục, nhưng lần này tới gây sự lại là người của Văn gia, bọn họ đều không đủ tư cách xen vào.
Trong đình viện phía sau Hạnh Hoàng y quán.
Văn Giải Nguyên chắp tay sau lưng, đứng ở bên cây hòe già, ánh mắt đang chăm chú nhìn một cái giếng nước bị xiềng xích phong cấm kia, lông mày nhíu lại, thật lâu không nói.
“Chín năm trước, đạo sĩ tha phương Ngô Nhược Thu từng nói, người sống ở lại nơi đây, chắc chắn sẽ bị quỷ vật trong giếng cắn chết, nhưng Tô Dịch kia sao lại sống sót?”
Văn Giải Nguyên rất nghi hoặc.
Hắn hôm nay đến sớm, vốn định nhìn xem Tô Dịch là chết thảm như thế nào, ai ngờ được, chuyện như vậy lại căn bản là chưa xảy ra.
Tô Dịch vẫn sống khỏe!
“Thiếu gia, chúng ta đưa Tô Dịch đến rồi.”
Đám hộ vệ bọn nam tử đồ đen theo Tô Dịch cùng nhau đi vào đình viện.
Phành!
Cửa chính đình viện đóng lại, đám người nam tử đồ đen phân tán ra, gác ở nơi khác nhau.
Bọn họ ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tô Dịch, tựa như nhìn một con mồi chui đầu vô lưới.
Bên giếng cổ, Văn Giải Nguyên áo bào trắng xoay người, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch, nói:
“Nói cho ta biết, tối hôm qua ngươi ở nơi này, có xảy ra một ít chuyện cổ quái hay không.”
Dùng từ cứng ngắc, như hạ đạt mệnh lệnh, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Văn Giải Nguyên bày tư thái rất cao, khí thế ép người.
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua đình viện, thấy tất cả vẫn chưa bị phá hoại, lúc này mới thuận miệng nói: “Chuyện cổ quái tối hôm qua xảy ra quả thực không ít, nhưng... có quan hệ gì với ngươi đâu?”
Văn Giải Nguyên nhíu mày, buồn cười nói: “Tô Dịch, ngươi tên phế vật ở rể này mới làm chưởng quầy Hạnh Hoàng y quán một ngày, tính tình đã trở nên lớn như vậy?”
Các hộ vệ kia cũng đều cười lạnh theo.
Làm người Văn gia, một năm qua, ai không rõ Tô Dịch uất ức cùng không chịu nổi cỡ nào?
Đều căn bản không đặt hắn ở trong mắt!