Lại nhìn Tô Dịch, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, hắn cầm kiếm trên tay, đứng tùy ý, lưỡi kiếm như bóng đêm hãy còn lưu lại giọt máu, từng giọt chảy xuống đất.
Nơi hắn đặt chân, bảy thi thể ngã ngang ngã dọc trong vũng máu, hình ảnh tanh máu.
“Đây... Đây là kiếm thuật gì?”
Nam tử đồ đen kinh hãi thất sắc, tâm thần hoảng hốt, con ngươi tràn đầy ngơ ngẩn, hoàn toàn bị kinh sợ.
Văn Giải Nguyên nơi xa cũng bị dọa, cả người run rẩy, chấn động giận dữ đan xen, trên mặt đã tràn đầy sự khó có thể tin.
“Lấy giết nuôi kiếm, thì hung khí nặng, lấy máu rèn kiếm, thì sát khí nặng. Lấy đạo tâm mài kiếm mới là thượng thượng sách. Chẳng qua, Trần Phong kiếm tuy có một tia linh tính, lại dù sao cũng là vật phàm, lây dính khí hung sát cũng không sao.”
Tô Dịch nhìn nhìn Trần Phong kiếm trong tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Văn Giải Nguyên nơi xa, lạnh nhạt nói, “Đường đường con cháu Văn gia, vì sao lại không dám tiến lên chiến một trận?”
Văn Giải Nguyên phát lạnh cả người.
Hắn chỉ là tu vi Bàn Huyết cảnh Luyện Nhục kỳ, hơn nữa từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, nào từng trải qua trường hợp tanh máu bực này, đã sớm bị dọa ngây dại.
“Thiếu gia, đi mau!”
Bỗng nhiên, nam tử đồ đen cách đó không xa lớn tiếng hét to, trong tay hắn có thêm một cây nỏ mạnh, nhắm vào Tô Dịch.
Vù!
Một mũi tên bắn vút ra, nhanh như tia chớp, mũi nhọn thấu xương.
Bóng người Tô Dịch hơi nghiêng đi, mũi tên đã hiểm lại càng hiểm hơn từ cách cổ hắn ba tấc xẹt qua, ‘Phốc’ một tiếng cắm vào trên tường vây nơi xa, một đám đá vụn bắn tung ra, trên tường cũng bị đục ra một cái hố sâu.
Có thể thấy được mũi tên này lực đạo bá đạo!
Nhân cơ hội này, Văn Giải Nguyên đã phản ứng lại, ngay lập tức lao về phía ngoài đình viện.
Nam tử đồ đen bê nỏ mạnh, lấy tay trái không ngừng kéo căng dây cung, ấn chốt.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng rít như thủy triều, từng mũi tên sắc bén lướt qua không trung, bắn về phía Tô Dịch, dày đặc như mưa.
Tô Dịch không lùi mà tiến, bóng người lóe lên xê dịch, cuộn người tiến lên.
Hắn đã là tu vi Bàn Huyết cảnh cấp bậc Luyện Cân, lên như tên, hạ như gió, thân thể linh hoạt vô cùng.
Lúc này cho dù hành tẩu ở dưới mưa tên bao trùm, cũng tỏ ra thong dong tự nhiên, mỗi khi ở lúc đường tơ kẽ tóc, tránh đi những mũi tên lao tới.
Trong mấy nháy mắt, Tô Dịch đã không tổn hao gì tới trước mặt nam tử đồ đen.
“Cô gia ngươi làm như vậy, sẽ chỉ hại chính ngươi!”
Nam tử đồ đen lớn tiếng kêu to, tên trong nỏ máy của hắn đã dùng hết, đối mặt Tô Dịch gần trong gang tấc, không khỏi lộ ra nét tuyệt vọng.
Mạnh!
Quá mạnh rồi!
Khiến hắn nhân vật cấp bậc Luyện Cân bực này, cũng cảm thấy sợ hãi cùng bất lực phát ra từ trong lòng.
“Ngươi trung thành cứu chủ, thật ra cũng đáng khen, ta liền cho ngươi cái thống khoái.”
Nói xong, Trần Phong kiếm trong tay Tô Dịch chợt lóe.
Phốc!
Nam tử đồ đen bị đâm thủng ngực, trái tim vỡ vụn.
Sắp chết, hắn cũng không dám tin Tô Dịch xuống tay sẽ dứt khoát lưu loát như vậy, tựa như hoàn toàn không để ý làm như vậy sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng.
‘Phốc’ một tiếng, bóng người nam tử đồ đen mềm nhũn ngã trong vũng máu.
Ánh mắt của Tô Dịch thì đã sớm nhìn về phía một phương hướng khác.
Văn Giải Nguyên đã chạy tới chỗ cửa chính đình viện, hoảng sợ như chó nhà có tang.
Tô Dịch đâu có thể nào để hắn chạy thoát.
Hắn hất mũi chân, một thanh đoản đao trên mặt đất bay lên không trung, rơi vào bàn tay.
Sau đó, cánh tay hắn chợt phát lực, nâng tay ném.
Vù!
Đoản đao như mũi tên lướt qua không gian, nhanh như sấm sét, hung hăng cắm vào lưng Văn Giải Nguyên.
Lực đánh thật lớn, mang theo thân thể hắn hung hăng đánh vào trên cửa chính đình viện, sau đó đặt mông ngồi ở trên mặt đất, nổ đom đóm mắt.
Đau đớn trên người cùng sợ hãi trong lòng, khiến Văn Giải Nguyên cũng sắp sụp đổ rồi.
“Sớm biết, đã không bảo bọn chúng khóa cửa chính rồi...”
Văn Giải Nguyên lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này ——
Cửa chính đình viện lại bị mở ra từ bên ngoài, từng cái bóng người xuất hiện ở ngoài đình viện.
Người cầm đầu thân thể ngang tàng như núi, khoác chiến bào, ánh mắt khi khép mở, như dòng điện lạnh lưu chuyển.
Chính là thống lĩnh cấm vệ phủ thành chủ Niếp Bắc Hổ.
“Niếp đại nhân cứu mạng!”
Văn Giải Nguyên vốn tuyệt vọng, giờ phút này lại kích động mừng như điên vô cùng, lớn tiếng kêu cứu, giống người sắp sửa chết đuối vớ được một cọng cỏ cứu mạng.
“Cái này...”
Ánh mắt Niếp Bắc Hổ đảo qua đình viện, không khỏi bị thi thể cùng máu tươi đầy đất kia làm chấn động, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bên người Niếp Bắc Hổ dẫn theo Hoàng Càn Tuấn cùng một đám cấm vệ phủ thành chủ, cũng thấy được một màn vô cùng tanh máu, ai cũng bị dọa, cả người căng thẳng.
Sau đó, toàn bộ ánh mắt đều đặt ở trên người Tô Dịch đứng một mình trong đình viện, tay cầm trường kiếm, nỗi lòng không thể bình tĩnh.
Ai còn có thể nhìn không ra, tất cả cái này đều ra từ bút tích của Tô Dịch?
“Niếp đại nhân, mau, mau bắt Tô Dịch ác tặc này, hắn càn rỡ hành hung, giết một đám tùy tùng của ta, còn muốn giết cả ta nữa!”
Văn Giải Nguyên dồn dập kêu to, trên mặt đầy oán hận cùng phấn khởi.
Mấy ngày trước trên tiệc mừng thọ lão thái quân Văn gia, hắn cũng ở đó, thấy một màn Niếp Bắc Hổ và thành chủ Phó Sơn cùng nhau dự tiệc.
Điều này làm hắn theo bản năng cho rằng, Niếp Bắc Hổ đã giao hảo với Văn gia, nhất định sẽ chống lưng cho mình.