Chương 84: [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Ta vào phàm trần lệ tâm như phong (1)

Phiên bản dịch 5120 chữ

Văn Giải Nguyên giọng điệu khinh thường, tiếp tục mở miệng: “Hoặc là nói, ngươi cho rằng Linh Chiêu đường muội làm đệ tử tông sư, ngươi vị trượng phu tiện nghi này cũng có ngày nở mày nở mặt?”

“Không sợ nói cho ngươi, ta dù ở đây giết chết ngươi, Linh Chiêu đường muội cũng sẽ không báo thù cho ngươi!”

Dứt lời, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Dịch cũng đã mang theo nét thương hại.

Vẻ mặt Tô Dịch càng thêm bình thản, đột nhiên nói: “Ngươi quen biết Ngô Nhược Thu?”

Ánh mắt Văn Giải Nguyên chợt ngưng trọng, nói: “Ngươi tối hôm qua từng gặp đạo sĩ tha phương này?”

“Quả nhiên, vấn đề trong đình viện này, ngươi cùng phụ thân ngươi hẳn là sớm rõ, nếu đổi là người khác tối hôm qua ở lại đây, sợ là đã sớm mất mạng.”

Tô Dịch đã hiểu ra.

Văn Giải Nguyên trầm mặc một lát, đột nhiên cười lên, ánh mắt mang theo nét lạ, “Tô Dịch, ngươi vốn nên chết ở tối hôm qua, nhưng bây giờ cũng không muộn.”

Hắn vung tay, giọng tàn khốc lạnh nhạt, “Giết hắn!”

“Vâng!”

Quanh đình viện, đám hộ vệ nam tử đồ đen nhận lệnh, đều cất bước tiến lên, xúm lại về phía Tô Dịch, ánh mắt ai cũng lạnh như băng, trên mặt quanh quẩn sát khí.

“Cô gia, xin lỗi!”

Keng!

Một nam tử dáng người lùn mà cường tráng rút ra một thanh đoản đao hàn thiết, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, bóng người như mũi tên rời cung, từ phía sau đâm tới ngực Tô Dịch.

Đoản đao vẽ ra một dải lụa sắc bén thẳng tắp.

Thế như sét đánh.

Bóng người Tô Dịch bất động, vỏ kiếm trong tay bỗng nhiên đánh về phía sau.

Khi đoản đao chỉ thiếu nửa thước sẽ đâm vào lưng Tô Dịch, ngực nam tử thấp lùn cường tráng lại bị vỏ kiếm đánh trúng trước.

Rắc!

Một đòn nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại phát ra lực lượng bùng nổ bá đạo vô cùng, nam tử lùn mà cường tráng vỡ vụn xương lồng ngực, sụp đổ xuống, phát ra tiếng kêu to do bị đau.

Không đợi hắn phản ứng, vỏ kiếm bỗng nhấc lên, hung hăng nện ở trên cổ hắn.

Bịch một tiếng, hộ vệ dũng mãnh có cấp bậc Bàn Huyết cảnh “Luyện Nhục” này trực tiếp bị đập quỳ gối xuống đất, xương cổ gãy, đầu mềm nhũn gục xuống, hoàn toàn không còn thở nữa.

Trong tích tắc, kiếm chưa ra khỏi vỏ, đầu Tô Dịch cũng không ngoảnh lại, đã đánh chết kẻ địch sau lưng!

Mọi người đều sợ hãi.

“Phế vật này thế mà lại khôi phục tu vi rồi!”

Bên giếng cổ, sắc mặt Văn Giải Nguyên trầm xuống.

Một năm trước, Thanh Hà kiếm phủ ngoại môn kiếm thủ Tô Dịch mất hết tu vi, lấy thân phận phế nhân ở rể Văn gia, đây là chuyện người thành Quảng Lăng đều biết.

Nhưng bây giờ, Tô Dịch trong cái nhấc tay, đã giết một vị nhân vật Bàn Huyết cảnh!

“Cùng lên!”

Nam tử đồ đen lạnh như băng lên tiếng.

Hắn là thủ lĩnh một đám hộ vệ này, bóng người cao gầy mạnh mẽ, trong mắt toát ra ánh sao, chìm đắm cấp bậc “Luyện Cân” nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu cực phong phú.

Khi nói chuyện, hắn dẫn đầu hành động, giơ lên một cây đồng giản* ba thước trong tay, bổ xuống.

Xẹt!

Gió mạnh sắc bén xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai.

Bảy hộ vệ khác cầm rìu, việt, đao, xiên các loại binh khí, ở cùng lúc đó hung hãn tấn công.

Chỉ từ trên người bọn họ lan tỏa ra khí tức sát khí lạnh lẽo, có thể nhìn ra các hộ vệ này ai cũng là thứ dữ, từng trải nhiều sát phạt.

Bị vây lại như vậy, ánh mắt Tô Dịch lại nhìn về phía kiếm trong tay, thấp giọng lẩm bẩm:

“Thôi được, hôm nay liền lấy máu những người này rửa tội cho ngươi.”

Thanh âm còn đang quanh quẩn.

Keng!

Trong tích tắc, một mũi nhọn hiện ra.

Thân kiếm màu đen kỳ ảo trong vắt như bóng đêm mang theo một tia hào quang màu tím nhàn nhạt, giơ lên trên không, kiếm ngân réo rắt, như hò hét khát vọng ăn no máu nóng.

Kiếm tên “Trần Phong” .

Lấy ý “Ta vào phàm trần, lệ tâm như phong”.

Keng!

Đồng giản ba thước nam tử đồ đen vung tới, bị Trần Phong kiếm quét trúng, rắc một tiếng, đồng giản như đậu phụ bị cắt thành hai đoạn.

Lưỡi kiếm kia quá mức sắc bén bá đạo!

Dưới một kiếm, tay phải nắm roi đồng của nam tử đồ đen cũng bị chặt đứt, máu tươi từ chỗ cổ tay cụt phun ra như suối.

Nóng bỏng đỏ tươi.

Hắn phát ra tiếng rên rỉ, hoảng sợ rút lui.

Cũng ngay lúc này, hắn thấy được một hình ảnh tanh máu vô cùng ——

Chỉ thấy Tô tay áo bào Dịch phồng lên, tay cầm trường kiếm, khi hành tẩu giống như trích tiên, ở trong tích tắc liên tục xuất kiếm sáu lần.

Chém, đâm, gạt, cắt, đập, bổ!

Mỗi một kiếm đều nhanh như gió, xâm nhập như lửa, trong tùy ý ngông nghênh, có một loại cảm giác phiêu miểu mơ hồ như điện, nhanh như ánh sáng.

Một chớp mắt đó, bóng người Tô Dịch tựa như một cơn gió tùy ý bay lên tận chín tầng trời.

Rầm!

Cổ họng một gã hộ vệ xuất hiện một lỗ máu, mắt trợn to, nằm ngã xuống đất.

Phốc!

Một hộ vệ khác đầu bị chém rụng, bay lên không trung, trên mặt hãy còn lưu lại hoảng sợ.

Ngay sau đó, một chuỗi va chạm dày đặc cùng thanh âm nặng nề vang lên, chỉ thấy hộ vệ khác hoặc bị bổ chết, hoặc bị cắt đứt cổ, hoặc bị cắt qua ngực...

Máu đỏ tươi như những chùm pháo hoa, đẹp thê lương tanh máu, nở rộ trên không đình viện.

Khi Tô Dịch thu kiếm, dừng bước.

Ở đây, trừ nam tử đồ đen cùng Văn Giải Nguyên bên giếng cổ, đám người còn lại đều mất mạng nằm dưới đất, máu chảy thành sông.

Tất cả đều kết thúc ở trong giây lát.

Như kinh lôi chợt xuất hiện, liền trở về trong yên tĩnh!

Bạn đang đọc [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên của Tiêu Cẩn Du

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    199

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!