Chuyện này cũng làm trong thành ồn ào huyên náo, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý.
Chỉ là những thứ này, đều không quan hệ với Tô Dịch.
Gió đêm hiu hiu, ánh trăng như nước.
Trong đình viện, Tô Dịch sau khi tu luyện vài lần Tùng Hạc Đoán Thể Thuật, liền cầm lấy Trần Phong kiếm, ở trong ánh trăng bóng đêm diễn luyện kiếm pháp.
Vù vù vù!
Chỉ thấy bóng người cao gầy của Tô Dịch phiêu dật như tiên, kiếm theo thân đi, từng kiếm quang bay vút đi như hào quang, đan xen lóe lên.
Nhanh như chớp, lướt như bóng.
Bóng đêm như nước kia ở trong kiếm quang nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng, ánh trăng như bị trường kiếm không ngừng nghiền nát, chiếu ra một mảng cái bóng sáng tối không ngừng, lập loè, chớp tắt.
Quá nhanh rồi!
Phóng mắt nhìn, bóng kiếm tầng tầng, kiếm quang uốn lượn, ngay cả bóng người Tô Dịch cũng trở nên xa xăm hư ảo.
Đây chính là “Đại Khoái Tai Kiếm Kinh” .
Một mình nuốt hết hạo nhiên khí, thở ra ngọn gió khoái cả đời!
Tinh túy của kiếm quyết này, là ở tự tại tiêu dao như gió, không gò bó, đã có mặt khắp nơi, lại không lỗ nào không vào, không đâu không đến.
“Đại Khoái Tai Kiếm Kinh” chỉ có sáu đại kiếm chiêu.
Chia làm “Vãn Tinh Hà” “Khiêu Nhật Nguyệt” “Phách Sơn Hải” “Trảm Phiền Muộn” “Hoa Thanh Trọc” “Du Thập Phương” .
Đêm qua, Tô Dịch là bằng vào một chiêu “Vãn Tinh Hà”, một hơi tiêu diệt hơn trăm con Quỷ Thi Trùng.
Môn kiếm quyết này, là một trong các kiếm đạo tuyệt học Tô Dịch kiếp trước tự tay sáng chế, theo uy lực cùng đại đạo huyền diệu nó chất chứa, đủ có thể xếp vào hàng ngũ kiếm kinh “Hoàng cảnh đỉnh cấp”!
Đáng tiếc, chịu hạn chế bởi tu vi, Tô Dịch hôm nay chỉ có thể diễn luyện ra chiêu thức của môn kiếm quyết này, không thể phát huy thần tủy cùng đại đạo diệu đế của nó.
Không có thần tủy, không có đại đạo diệu đế, nhiều nhất chỉ có thể tính là một môn võ đạo kiếm thuật.
Ở giới tu hành, phân chia võ đạo bí tịch dùng tám chữ có thể khái quát:
Thuật không bằng pháp, pháp không bằng đạo!
Cái gọi là pháp thuật, pháp ở phía trước, thuật ở phía sau.
Cái gọi là đạo pháp, đạo ở phía trước, pháp ở phía sau.
Võ đạo tứ cảnh chính là cảnh giới lột xác phàm, có khả năng nắm giữ võ học cùng công pháp, còn chưa thoát ly phạm trù phàm tục, đều có thể phân loại đến trong một chữ “Thuật”.
Cụ thể đến trên uy năng cùng phẩm giai mỗi một loại võ học, lại có thể chia làm Hoàng giai, Huyền giai, Địa giai, Thiên giai bốn loại.
Hoàng giai kém nhất, Thiên giai cao nhất.
Mỗi một bậc phân làm thượng, trung, hạ tam phẩm.
Nói chung, đạo hạnh Bàn Huyết cảnh, nhiều nhất chỉ tu luyện võ học Hoàng giai.
Lấy nó loại suy, võ học Tụ Khí cảnh, Dưỡng Lô cảnh, Vô Lậu cảnh tu luyện, phân biệt đối ứng Huyền giai, Địa giai, Thiên giai.
Ví dụ như một môn võ học Huyền giai, cho dù ném cho nhân vật Bàn Huyết cảnh, bằng tu vi bọn họ, cũng rất khó phát huy ra toàn bộ uy năng của môn võ học này.
Nói ngắn gọn, tu luyện võ học, tuyệt đối không phải phẩm giai càng cao càng tốt, mà ở chỗ phù hợp tu vi bản thân hay không.
Đương nhiên, từ xưa đến nay có một số nhân vật yêu nghiệt có thể đánh vỡ loại lệ thường này, không chịu phẩm giai võ học cao thấp trói buộc.
Như Tô Dịch giờ phút này diễn luyện “Đại Khoái Tai Kiếm Kinh”, tuy chỉ là phạm trù “Thuật”, nhưng nếu thực luận phẩm giai, nào phải tầm thường có thể sánh bằng?
Sau thời gian chén trà nhỏ.
Keng!
Bóng người mơ hồ xa xăm kia của Tô Dịch dừng lại, dừng chân giữa đình viện, thu kiếm vào vỏ.
Theo kiếm ngân vang, bóng đêm cùng ánh trăng nhộn nhạo như sóng gợn kia theo đó trở nên bình tĩnh trở lại.
“Sảng khoái!”
Ánh mắt Tô Dịch tỏa sáng, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.
Cái gì gọi là Khoái Tai Kiếm?
Thân như lưu ly, tâm như trăng sáng, kiểu nhiên thanh tịnh, thể xác và tinh thần sướng khoái.
Mà đây, chính là một trong những nguyên do Tô Dịch chấp mê kiếm đạo.
Rửa mặt một phen, Tô Dịch quay người trở về phòng, bưng lên trà sâm trước đó pha sẵn uống một hơi cạn sạch.
Toàn thân mỏi mệt, cứ thế quét sạch.
“Tiến cảnh cấp bậc Luyện Cân rõ ràng lại so với lúc Luyện Nhục thong thả hơn chút.”
Tô Dịch lẳng lặng cảm thụ được thân thể biến hóa vi diệu.
“Chẳng qua, hôm nay ta ở lại Hạnh Hoàng y quán, không thiếu dược thảo, chỉ cần duy trì loại tiến cảnh này, không cần một tháng, liền có thể tu luyện Luyện Cân kỳ đến mức viên mãn...”
“Mặc kệ như thế nào, ở trước khi Luyện Cốt, phải sưu tập một ít ‘linh dược’, nếu không, dược thảo tầm thường căn bản không thể rèn luyện xương khớp toàn thân đến trình độ ‘cốt tủy như sương’.”
Tô Dịch nghĩ đến đây, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Vốn, hắn là kế hoạch tới núi Vân Thương một chuyến.
Núi này liên miên mấy trăm dặm, rộng lớn hùng vĩ, tất nhiên tồn tại nơi linh khí hội tụ.
Mà linh dược, thường thường sinh ra ở nơi bực này!
Nhưng gần đây hắn bận tu luyện, lại thêm đã xảy ra không ít chuyện, dẫn tới trì hoãn kế hoạch tới núi Vân Thương tìm kiếm linh dược.
“Tiên sư, Oản Nhi nghĩ rõ rồi.”
Đột nhiên, trong hồ lô dưỡng hồn truyền ra giọng nói rụt rè mềm mại kia của Khuynh Oản.
Tô Dịch ngẩn ra, nói: “Buổi tối không người, ngươi có thể tùy ý hành tẩu, không cần ở lại mãi trong hồ lô.”
“A... Vâng!”
Rất nhanh, Khuynh Oản mặc màu đỏ liền hiện ra, khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp lộ ra một tia ngượng ngùng, thấp giọng nói, “Lúc trước, tiên sư chưa phân phó, Oản Nhi cũng không dám tự tiện rời khỏi.”