“Được rồi, không cần câu nệ như vậy, ta lại không phải người xấu, nào cần bất an như vậy?”
Tô Dịch lắc đầu một trận.
Hắn nhìn ra được, Khuynh Oản khi đối mặt mình, tựa như con thỏ kinh hãi, thở mạnh cũng không dám, nói chuyện cũng sợ hãi.
Khi ánh mắt ngẫu nhiên đối mặt mình, càng tràn ngập kính sợ cùng sợ hãi.
Làm như mình thường xuyên ức hiếp nàng...
Lời tuy như vậy, Khuynh Oản lại vẫn là một bộ dáng thật cẩn thận.
Tô Dịch cũng lười so đo những thứ này nữa, nói: “Ngươi nói ngươi đã nghĩ rõ cái gì?”
Khuynh Oản nhéo nhéo nắm tay hồng hào nõn nà, giống như đang bơm hơi cho bản thân, chỉ là vẫn không dám nhìn vào mắt Tô Dịch, nói: “Tiên sư, ta mất đi ký ức lúc còn sống, không cam lòng ở trước khi tìm về ký ức đã bị siêu độ, cho nên... Cho nên...”
Tô Dịch nói thẳng: “Cho nên ngươi lựa chọn tu luyện, muốn thử một lần có thể tìm về ký ức hay không?”
Khuynh Oản vội vàng gật đầu: “Vâng!”
“Yên tâm, mặc dù bản thân ngươi không tìm lại được, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Tô Dịch trầm ngâm nói.
Hắn từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khuynh Oản, đã phát hiện đối phương tuy chỉ là âm hồn cấp thấp nhất, nhưng hồn thể lại tinh thuần hiếm thấy vô cùng.
Lại thêm đối phương quên mất chuyện lúc còn sống, khiến Tô Dịch ý thức được, trên người Khuynh Oản chắc chắn có cổ quái, cũng bởi vậy dẫn tới hứng thú của hắn.
“Đa tạ tiên sư.”
Đôi mắt thật to của Khuynh Oản tràn ngập cảm kích.
Mắt nàng quả thật rất đẹp, to mà thâm thúy, khóe mắt hơi xếch lên, là mắt phượng trong veo như nước.
Mắt như vậy khi cười lên, sẽ tản mát ra mị hoặc kinh người, quyến rũ tự nhiên.
Nhưng tiếc nuối là, nàng hôm nay thoạt nhìn cũng chỉ là thiếu nữ hơn mười tuổi, thanh tú có thừa, quyến rũ không đủ.
Nhưng không thể phủ nhận, đó là một mầm móng người đẹp cấp yêu nghiệt họa thủy, còn có không gian trưởng thành thật lớn.
“Ta trước truyền thụ ngươi khẩu quyết tu luyện nhập môn ‘Thập Phương Tu La kinh’, dựa vào nó hẳn có thể rèn luyện hồn thể của ngươi, từ âm hồn từng tầng một lột xác thành ‘quỷ linh’ .”
Tô Dịch nói xong, đã ngồi ở trước bàn, lấy ra giấy bút, ở trên tờ giấy múa bút vẩy mực.
Trở thành quỷ linh, hồn thể có thể ngưng thực đến mức không ngại ánh mặt trời phơi nắng, hành tẩu nhân gian, đã không có bao nhiêu khác biệt với người bình thường.
Chỉ có như thế, mới có thể thật sự bước lên con đường quỷ tu.
Hơn nữa, quỷ tu khác với tu sĩ bình thường, bổn nguyên thân thể nó chính là hồn lực, không cần giống võ giả rèn luyện thể phách khí huyết như vậy.
Cho nên sau khi trở thành quỷ linh, liền có thể trực tiếp bước vào con đường Nguyên đạo.
Nhưng, từ âm hồn trở thành quỷ linh tuyệt đối không phải chuyện dễ, cần trở thành quỷ mị trước, lại trở thành quỷ quái, cuối cùng mới có thể hóa thành quỷ linh.
Rất nhanh, Tô Dịch buông bút lông trong tay, chỉ vào tâm pháp tu luyện viết xong, nói: “Ngươi xem trước một chút.”
Khuynh Oản thật cẩn thận bay đến, không dám tới Tô Dịch quá gần, cúi đầu, cẩn thận chăm chú nhìn.
Một lát sau, nàng thở dài một hơi, nói: “Tiên sư, Oản Nhi nhớ hết rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Tô Dịch kinh ngạc.
Ánh mắt Khuynh Oản trong suốt vô tội, mờ mịt nói: “Oản Nhi cũng không biết tại sao, khi đoc những chữ viết này, đã gặp qua là không quên được, một lần đã nhớ rõ không sai chút nào.”
Tô Dịch khẽ nhíu mày, “Không ngờ, ngươi trái lại rất có tuệ căn, đã như vậy, ta liền giảng giải cho ngươi một lần huyền cơ trong đó, dựa vào trí nhớ của ngươi, muốn nhớ kỹ toàn bộ, hẳn là không khó.”
Nói xong, liền từ câu đầu tiên bắt đầu giải thích.
“Thập Phương Tu La kinh” là một bộ đạo điển chí cao do Đại Hoang “Tây Minh Quỷ Hoàng” sáng chế, càng là mật tàng số một trong mắt quỷ tu thiên hạ.
Ở kiếp trước, sau khi đạt được bộ kinh thư này, Tô Dịch cũng từng nghiên đọc cân nhắc, cuối cùng ra một cái kết luận ——
Con đường quỷ tu, hoàn toàn không giống với hồn tu trên ý nghĩa bình thường.
Hồn tu thân thể kém nữa, dù sao cũng là người sống, là lấy khí huyết và tu vi tẩm bổ cùng rèn luyện thần hồn.
Quỷ tu là thuần túy “con đường vong linh”, con đường lột xác tăng lên của nó, sẽ cuối cùng chỉ hướng U Minh!
Ví dụ như Tây Minh Quỷ Hoàng năm đó, thường thường tự cho mình là “U Minh dẫn độ sứ”.
Mà đối với U Minh chi đạo, Tô Dịch cũng không xa lạ, hắn có thể chuyển thế trùng tu, nói tới có liên quan với “vãng sinh” “luân hồi” các loại ý nghĩa thâm ảo trong U Minh chi đạo.
Nói không khoa trương, nếu Khuynh Oản luôn theo ở bên cạnh hắn tu hành, về sau thành tựu kém nữa, cũng tương đương với Tây Minh Quỷ Hoàng...
Rất nhanh, Tô Dịch liền trình bày giảng giải một lần tâm pháp tu luyện, nói: “Còn có nghi hoặc khác hay không?”
Khuynh Oản nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Hồi bẩm tiên sư, tâm pháp tu luyện này tựa như... Cũng không phải quá khó lý giải...”
Tô Dịch nhìn Khuynh Oản một cái thật sâu, nói: “Từ nay về sau, ngươi ở đây tu luyện, ban ngày ở lại hồ lô dưỡng hồn, buổi tối thì có thể tùy ý hành tẩu, chưa có mệnh lệnh của ta, không thể bước ra khỏi đình viện nửa bước.”
“Vâng.”
Khuynh Oản ngoan ngoãn nhận lệnh.
Ở trước mặt Tô Dịch, nàng tựa như căn bản không biết cái gì gọi là từ chối cùng phản kháng...
Tô Dịch không để ý tới nàng nữa, xoay người nằm ở trên giường, không bao lâu đã say sưa đi vào giấc ngủ.