Đêm khuya, mọi thứ đều yên tĩnh.
Khuynh Oản chờ đợi hồi lâu, cuối cùng như lấy đủ dũng khí, xách làn váy, thật cẩn thận bay ra khỏi phòng, rất nhanh ngồi ở trên cây hòe già kia.
Chiếc váy đỏ màu máu của nàng tung bay, đôi chân trắng trẻo long lanh, không đi giày, từng ngón chân nhẵn nhụi như mỹ ngọc điêu khắc thành, một đôi cẳng chân mảnh khảnh đong đưa, hóng gió đêm, cả người đều hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Khuynh Oản ngửa đầu xuyên thấu qua cành cây nhìn về phía sao cùng trăng trong trời đêm, trong đôi mắt to lộ ra hào quang vui mừng.
Nàng khẽ hé bờ môi hồng, hát ra một bài ca dao, uyển chuyển du dương, kỳ ảo mờ mịt.
“Tiên vương xuất du quan tây hải, long uy trượng nhân danh ẩn cư, bắc thượng tiên sơn nhập linh khư, nãi nhập động đình thiết vũ thư. Thiên địa đại văn bất khả thư, ky vận vị đáo mạc cường cầu, nhược cường thủ chi tang quốc lư...”
Hát đến cuối cùng, nàng đột nhiên giật mình, trong lòng sinh ra một sự đau buồn cùng khổ sở nói không nên lời.
“Ta... Ta không nhớ bài ca dao này... Nhưng lại vì sao có thể ngâm ra, chẳng lẽ có liên quan với ký ức lúc còn sống của ta sao...”
Thiếu nữ mặc chiếc váy màu đỏ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ngẩn người không nói, ánh mắt tràn ngập ngơ ngẩn.
Phía trước cửa sổ căn phòng.
Tô Dịch chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn một bóng hình xinh đẹp màu đỏ xa xa trên cây hòe, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tây hải, long uy cụ, linh khư, Động Đình thiết vũ thư... Bài ca dao này cũng rất thú vị.”
...
Sáng sớm hôm sau.
Bờ sông Đại Thương ngoài thành, rừng dâu.
Trời còn chưa sáng, Hoàng Càn Tuấn đã chờ ở đó.
Đợi tới lúc sắc trời sắp tảng sáng, xa xa, một bóng người cao gầy từ nơi xa khoan thai đi tới.
Áo xanh như ngọc, bình thản xuất trần.
Chính là Tô Dịch.
“Tô ca!”
Hoàng Càn Tuấn nhất thời lộ ra nụ cười, vội vàng nghênh đón.
Ở trong tay hắn, còn xách theo một cái hộp thức ăn gỗ hoa lê tinh xảo đẹp đẽ, một bình rượu lâu năm ủ ấm.
“Ngài còn chưa ăn cơm nhỉ, đây là canh xương cùng bữa sáng ta bảo đầu bếp nữ nhà ta làm, bầu rượu này là ủ giữ ba mươi năm trong hầm rượu của cha ta.”
Hoàng Càn Tuấn cười ha ha nói.
Tô Dịch ngẩn ra một phen, nói: “Đặt những thứ này ở một bên trước, đợi ta tu luyện xong, lại hưởng dụng cũng không muộn.”
Nói xong, hắn đã đi vào trong rừng dâu, bắt đầu tự diễn luyện Tùng Hạc Đoán Thể Thuật.
Hoàng Càn Tuấn ở cách đó không xa chờ.
Lấy ánh mắt hắn, chỉ có thể nhìn ra công pháp Tô Dịch diễn luyện cực không tầm thường, huyền diệu trong đó lại căn bản không thể lĩnh hội được.
Cho nên tỏ ra rất bình tĩnh, khác xa lúc
Thẳng đến lúc Tô Dịch tu luyện xong, đã là một canh giờ sau.
Hoàng Càn Tuấn vội vàng mở hộp thức ăn ra, lấy ra canh xương cùng bữa sáng trong đó, đặt ở bề mặt một khối đá trong rừng, sau đó mở ra một bình rượu lâu năm kia, bắt đầu rót rượu.
Tô Dịch cũng không khách khí, tùy ý ngồi ở một bên của tảng đá lớn, vừa cầm đũa hưởng dụng, vừa nói: “Ngươi biết ta vì sao phải bảo ngươi hôm nay chờ ở đây hay không?”
Hoàng Càn Tuấn lắc đầu nói: “Ta cũng từng nghĩ, lại nghĩ không ra nguyên cớ.”
“Nửa sau, Long Môn yến hội sẽ mở màn, ngươi hôm nay đã theo ở bên người ta làm việc, tự nhiên không thể để ngươi ở lúc tham gia Long Môn yến hội biểu hiện quá kém.”
Tô Dịch uống một ngụm rượu, nheo mắt thưởng thức một lát, không khỏi âm thầm gật đầu, rượu ủ lâu năm này mùi vị quả thật không tầm thường.
Lại thấy Hoàng Càn Tuấn lập tức kích động hẳn lên, cũng có chút nói năng lộn xộn, run giọng nói: “Tô ca... Tô ca là tính chỉ điểm ta tu luyện?”
“Coi như là thế.”
Tô Dịch lại thưởng thức canh xương trong hũ sứ, hương vị thế mà vô cùng ngon, hơn nữa rõ ràng thêm không ít dược thảo quý giá, cực có lợi đối với võ giả tu luyện.
“Cái này... Cái này...”
Hoàng Càn Tuấn chỉ cảm thấy như bị cái bánh từ trên trời rơi trúng, đầu choáng váng.
Hắn đêm qua từng nghĩ các loại khả năng, chỉ có không nghĩ tới, Tô Dịch thế mà sẽ muốn chỉ điểm hắn tu hành! !
“Đừng ngây ngốc, đi diễn luyện một lần võ học ngươi am hiểu nhất.”
Tô Dịch tùy tay chỉ đất trống cách đó không xa.
Hoàng Càn Tuấn vội vàng đáp ứng, ngay lập tức tới mảnh đất trống đó.
Hắn hít sâu một hơi, lặng im bất động, thẳng đến lúc tâm thần trầm yên tĩnh, lúc này mới rốt cuộc cử động.
Vù!
Hắn bóng người mạnh mẽ, vung quyền ra chiêu, đại khai đại hợp, hùng hồn mạnh mẽ.
Đây là tuyệt học “Hình Ý Lục Hợp Quyền” của Hoàng thị nhất tộc bọn họ.
Tô Dịch vừa ăn uống, vừa xem.
Dần dần, hắn ăn không vô nữa, cũng uống không nổi nữa.
Lông mày cũng từng chút một nhíu lại.
Thẳng đến lúc Hoàng Càn Tuấn diễn luyện một lần toàn bộ “Hình Ý Lục Hợp Quyền”, Tô Dịch lấy tay ôm trán, cảm thấy một trận đau đầu.
“Tô ca, ta diễn luyện xong rồi.”
Hoàng Càn Tuấn người đầy mồ hôi, tinh thần phấn chấn đi tới.
“Căn cơ võ đạo miễn cưỡng chấp nhận, chỉ là trình độ võ học quá kém, không, là kém đến rối tinh rối mù.”
Tô Dịch than nhẹ một tiếng, vừa rồi xem Hoàng Càn Tuấn diễn võ, khiến hắn cũng có cảm giác không đành lòng nhìn, ngay cả ăn đồ ăn cũng không ngon nữa.
Vẻ mặt Hoàng Càn Tuấn khựng lại, bị đả kích chân tay luống cuống, hồi lâu sau mới xấu hổ nói: “Tô ca, ta sẽ cố gắng sửa lại!”