Cho nên, Tô Dịch trái lại có ý kiểm tra Niếp Đằng một phen, xem đáng giá mình “chiếu cố” hay không.
“Ta...”
Niếp Đằng trầm mặc, trong lòng xung đột giãy dụa.
Hồi lâu sau, hắn mới cắn răng nói: “Ta không muốn vâng theo phụ thân sắp xếp, ta còn trẻ tuổi, không muốn dựa vào lực lượng người khác tu hành, cho dù con đường phía trước nhấp nhô, húc vỡ đầu chảy máu, ta cũng phải đi xông pha một lần!”
Thiếu niên lời lẽ vang dội, dáng vẻ kiên quyết.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời mà kiên định, lộ ra khát khao, “Ít nhất, ta đang vâng theo trong lòng của ta, về sau cho dù tầm thường vô vi, cũng tuyệt đối sẽ không vì thế hối hận.”
Ở sâu trong mắt Tô Dịch hiện lên một tia thưởng thức.
Thiếu niên, tự nhiên có ý chí vượt lên mây xanh!
Người thế hệ già có lẽ sẽ cười nhạt, nhưng trên thân người thế hệ già sớm đã không còn nhiệt huyết tràn ngập, sự sắc bén phát ra từ trong lòng.
“Mỹ nhân thượng tiểu, anh hùng niên ấu, cổ kim bao nhiêu hào kiệt bá chủ, ai không ngạo nghễ khi thiếu niên?”
Tô Dịch than nhẹ, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy bộ dáng tuổi trẻ khí phách kia của Niếp Đằng, hắn cũng nhớ tới lúc thiếu niên kiếp trước.
Mình khi đó, áo xanh lỗi lạc, cầm kiếm chân trời, cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, đầy lầu tay áo đỏ, uống cạn phong lưu!
Niếp Đằng giật mình, có chút nghi hoặc.
Tô Dịch trước mắt, rõ ràng tuổi không khác mình là bao, nhưng vì sao lại như ông cụ thổn thức cảm hoài như vậy?
“Ngươi trở về nói cho phụ thân ngươi, cứ nói ta thưởng thức quyết định của ngươi.”
“Trong mười năm, chỉ cần ta còn ở Đại Chu triều này, ngươi nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, hoàn toàn có thể tới tìm ta, ta có thể ra tay ba lần cho ngươi.”
Tô Dịch dứt lời, chắp tay sau lưng, xoay người đi vào phòng.
Trong lòng hắn hãy còn lẩm bẩm: “Yến tước hồng hộc vô tôn ti, bố y vương hầu tửu nhất bôi, quân thị vân trung đại bằng điểu, chích hận thiên đê bất khẳng phi...”
“Sáng nay ta là thiếu niên, tự nhiên có khí phách ‘biển đến cuối trời là bờ, leo lên đỉnh núi ta là đỉnh’ !”
Niếp Đằng sững sờ nhìn bóng người Tô Dịch đi vào phòng, hồi lâu mới phản ứng lại, vung tay lên, hưng phấn xoay người mà đi.
Hắn cuối cùng có thể đi nói với phụ thân rồi.
...
Thành Quảng Lăng, Lý gia.
Đại điện tiếp khách.
“Chu huynh, lần này Long Môn yến hội có ngươi tọa trấn, chắc chắn được vạn người chú ý, dù sao lấy thân phận Chu huynh, thành chủ Phó Sơn cũng phải kính ba phần.”
Tộc trưởng Lý Thiên Hàn cười khen.
Trên ghế tựa một bên khác, Chu Hoài Thu khoát tay, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là gặp đúng dịp, mong được mượn cơ hội này kiến thức một phen phong thái võ giả một thế hệ trẻ thành Quảng Lăng cùng thành Lạc Vân mà thôi, về phần chuyện Long Môn yến hội, vẫn là do Phó Sơn đại nhân quyết định.”
Hắn mặc áo bào vải, râu tóc xám trắng, dung mạo hơi già nua, nhưng ánh mắt khi khép mở, lại có mũi nhọn ngạo nghễ khiếp người lưu chuyển.
“Ha ha ha, Chu huynh quá khiêm tốn rồi, ngươi là nội môn trưởng lão Thanh Hà kiếm phủ, một tay ‘Thanh Phong Thập Tam Kiếm’ xuất thần nhập hóa, danh chấn quận Vân Hà!”
Lý Thiên Hàn cười sang sảng nói, “Huống chi, Chu huynh đang tuổi tráng niên, ngày khác tất có cơ hội kiếm chỉ cảnh giới tông sư, thực hiện đột phá cao hơn.”
Hắn cũng không phải hoàn toàn thổi phồng.
Thân phận Chu Hoài Thu, ở trong mười hai trưởng lão của Thanh Hà kiếm phủ có thể xếp thứ tư, trình độ kiếm đạo vô cùng hùng hậu cao thâm, ở quận Vân Hà có mỹ dự “Thanh Phong Kiếm Lão”.
“Cảnh giới tông sư...”
Ánh mắt Chu Hoài Thu có chút mơ hồ, khẽ thở dài, “Cảnh giới này khó khăn, khó như lên trời. Ta ở Tụ Khí cảnh đại viên mãn đã khốn đốn mười chín năm, hôm nay cũng chỉ là chạm vào ngưỡng cửa cảnh giới tông sư mà thôi, muốn rảo bước tiến lên, còn không biết cần rèn luyện bao lâu...”
Đang nói, Nghê Hạo áo bào vàng, cao lớn tuấn tú cùng Nam Ảnh thục tĩnh dịu dàng, váy trắng hơn tuyết đã sánh vai đi vào.
“Các ngươi đã gặp Tô Dịch? Hắn bây giờ sống như thế nào?”
Chu Hoài Thu hỏi.
“Hồi bẩm sư thúc, đã gặp.”
Nam Ảnh khuôn mặt nhu thuận, uyển chuyển hành một lễ, lúc này mới lặng lẽ thở dài, “Tô sư huynh không còn tu vi, lại ở rể Văn gia, địa vị có chút xấu hổ, làm người ta rất đau lòng.”
“Ài.”
Chu Hoài Thu lộ vẻ mặt phức tạp, ánh mắt thương cảm, “Tô Dịch đứa nhỏ này, vốn ở trên kiếm đạo có ngộ tính cực cao, năm đó ở lúc hắn trở thành ngoại môn kiếm thủ, ta đã đoán chắc, về sau thành tựu của hắn, quyết không sẽ ở dưới Nghê Hạo sư huynh của ngươi.”
“Ai ngờ trời ganh ghét anh tài, làm con đường võ đạo của hắn từ đó chết non!”
Dứt lời, hắn bóp cổ tay thở dài.
“Phế vật đó sao có thể so với Nghê Hạo sư huynh!”
Nam Ảnh âm thầm lẩm bẩm một tiếng, ngoài miệng thì vội vàng khuyên giải an ủi: “Chu sư thúc, chuyện này cũng đã trôi qua, ngài cũng không cần quá lo cho Tô sư huynh, hắn hôm nay tuy thành người thường, nhưng cuộc sống cũng coi như không tệ.”
Chu Hoài Thu gật gật đầu, nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta không đi gặp hắn, sợ dẫn tới chuyện đau lòng của hắn, lại vì chuyện năm đó tu vi mất hết canh cánh trong lòng, trong lòng nghĩ quẩn.”
Đột nhiên, Nghê Hạo mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lý Thiên Hàn: “Lý thúc thúc, Mặc Vân sư đệ không ở nhà sao?”
Ánh mắt Lý Thiên Hàn lóe lên, cười ha ha nói: “Thực sự có chút không khéo, Mặc Vân ngày hôm qua đã lên đường, quay về quận Vân Hà.”