Biên tập: Ginny.
Bài trí của Mặc Viên mang đậm tính cách chủ nhân, tuy đang độ đầu hạ, trong viên chỉ có vài chậu hoa khóm cỏ, quanh năm suốt tháng trầm mình trong tẻ nhạt và lạnh lẽo, không kiếm đâu ra cảnh trí gì đặc biệt để luận bàn hay thưởng thức.
Lúc này Diệp Trọng Huy đang ngồi trong lương đình, sau khi nhận được thông báo của hạ nhân, hắn không đến tiền thính ngay để gặp khách mà thong thả ngồi trong đình uống một chung trà thanh nhiệt, ngoại hình Diệp đại công tử thừa hưởng hoàn toàn từ Diệp tướng, tuấn duật thanh cao, nhưng xét về tính tình, so với Diệp tướng khéo đưa khéo đẩy luôn có thể tùy cơ ứng biến, Diệp Trọng Huy lại thuộc dạng người nghiêm cẩn chính trực, thậm chí khi thưởng trà trong chính viện tử của mình cũng không buông thả tác phong.
Vừa đặt chung trà rỗng xuống bàn, nhấc mắt đã thấy bóng dáng quen thuộc chạy ù đến, hai mắt Diệp Trọng Huy ngập lên ý cười.
Đứa bé phấn điêu ngọc mài so với ba năm trước tuy có cao hơn chút đỉnh, nhưng nhìn chung vẫn nhỏ bé xinh xắn như vậy, gương mặt trắng nõn như đang tức giận chuyện gì, đôi mày cũng nhăn tít lại, tỏa ra một loại thần vận đặc biệt như được bút mực phiêu dật nhất họa ra, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh dương, từ xa nhìn lại ngỡ như bên trong đôi con ngươi trong veo ấy cất giấu một khoảng trời đầy sao sáng, linh khí ngập tràn, khiến cho người ta không cách gì chuyển dời tầm mắt.
Kể cả chính bản thân Diệp Trọng Huy ngày ngày nhìn gương mặt ấy suốt mấy năm nay cũng bất giác rơi mất một nhịp thở, đệ đệ mình quả nhiên không giống những đứa trẻ của phàm gian, nhìn bao nhiêu lần vẫn cứ thấy A Cẩm nhà mình như linh đồng bên cạnh tiên quân lén hạ phàm dạo bước, thậm chí hắn còn nảy lên một loại suy nghĩ hoang đường rằng, lỡ như vọng động có khi sẽ khiến tiên đồng giật mình rồi cưỡi mây bay về trời mất.
Diệp Trọng Huy đứng dậy đón nhóc con đang nhào tới, cười nói: “A Cẩm hôm nay sao lại có hứng đến viện tử của ca ca chơi thế này?”
Diệp Trọng Cẩm nhếch môi, vung nắm tay tròn vo lau lung tung mớ mồ hôi rịn trên trán, nhọc nhằn đáp: “Ca ca, thời gian này A Cẩm không qua nổi rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Trọng Huy lấy khăn gấm đặt sẵn trong tay áo, cầm bàn tay dính đầy mồ hôi của Diệp Trọng Cẩm cẩn thận lau từng ngón một. A Cẩm từ nhỏ đã ngâm trong ấm thuốc, đến cả mồ hôi cũng mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, giữa trưa hè nóng bức ngửi thấy cũng có cảm giác mới lạ.
“Có phải hạ nhân nào không có mắt trêu chọc A Cẩm nhà ta? Ca ca trút giận cho A Cẩm nhé?”
Diệp Trọng Cẩm bực bội lầm bầm trong miệng: “Ai dám chọc ta, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám, còn không phải là phụ thân và mẫu thân sao! Nay cũng vào tháng sáu rồi, phụ thân vẫn không chịu cho ta miếng băng nào, đêm nào cũng nóng đến không ngủ được, mấy ngày tới làm sao mà sống?”
Thì ra trời nóng, khiến cho Diệp tiểu công tử xưa nay quen được nuông chiều ăn nhiều đau khổ.
Diệp Trọng Huy dịu giọng khuyên nhủ: “Sức khỏe A Cẩm không tốt, không thể chịu lạnh.”
Lúc nào cũng là cái lý do chó má này!
Diệp Trọng Cẩm bực bội giãy khỏi tay Diệp Trọng Huy, ngồi phịch xuống ghế đá, oán giận một tràng: “Nếu phải chọn giữa bệnh chết và nóng chết, ta chẳng thà chọn cái thứ nhất.”
Khóe môi Diệp Trọng Huy cong lên, cười nói: “Nhưng nếu cho ca ca chọn, cả hai ca ca đều không muốn. A Cẩm không phải vừa cho người làm một chiếc thuyền gỗ rồi sao, nghỉ hè giữa hồ sen lẽ nào cũng không thoải mái?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Diệp Trọng Cẩm càng giận: “Chạng vạng thì rất tốt, nhưng giữa trưa mặt trời độc lắm luôn, nước trong ao cũng bị đun thành nước sôi, ngồi trên thuyền có khác gì miếng thịt hầm đâu, ở lâu một tẹo phỏng chừng ta cũng bị nấu thành thịt chín, ca ca bữa tối không cần tốn công chuẩn bị làm gì, trực tiếp ăn A Cẩm là xong.”
“Phụt….”
Diệp Trọng Huy vội vàng quay đầu tránh đi, không dám để đệ đệ thấy mình cười.
Diệp Trọng Cẩm vẫn chưa vơi cơn giận, vén ống tay áo, làm một hớp lớn trà thanh nhiệt, hừ một tiếng: “Khỏi giấu, ta biết ca ca đang cười ta, trước mặt người ngoài cứ làm ra vẻ ta đây, vừa đến trước mặt ta là lập tức hiện nguyên hình, sau này mà có cơ hội, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của huynh, để người ta nhìn rõ ca ca ta là một tên giả vờ chính nhân quân tử.”
Diệp đại công tử nhướng mày: “Thì ra trong lòng A Cẩm ca ca là dạng người như vậy.”
“Không thì còn thế nào?” Nói xong đánh một cái ngáp rồi miễn cưỡng nằm nhoài lên bàn đá nhìn Diệp Trọng Huy.
Diệp Trọng Huy ngồi xuống cạnh y, thấy mi mắt đệ đệ mình dần cụp xuống, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Bởi vì A Cẩm đặc biệt.”
Huynh đệ hai người đang trò chuyện thì bỗng một tiểu tư chạy đến truyền lời: “Đại công tử, nhị công tử, phu nhân lệnh tiểu nhân đến giục hai vị, cả nhà đường lão gia đang đợi, chớ nên bỏ mất cấp bậc lễ nghĩa…”
Lúc Diệp Trọng Huy trò chuyện với đệ đệ ghét nhất là bị người người khác quấy rầy, vừa nghe mấy lời bẩm báo của tiểu tư, sắc mặt nháy mắt đã lạnh xuống, tiểu tư nọ vội vã cúi đầu không dám hé thêm nửa lời.
Diệp Trọng Cẩm ở cạnh lại thong thả chen ngang: “Gia đình đường bá phụ đến rồi ư? Phụ thân ngóng trông mấy hôm nay, cuối cùng cũng đợi được, ca ca không đi bái kiến với A Cẩm sao?”
Diệp Trọng Huy đáp: “Đương nhiên phải đi, nhưng dù sao cũng phải đổi y phục đã, y phục của A Cẩm bị mồ hôi thấm ướt hết rồi.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu: “Vậy đi, đệ về phòng đổi xiêm y, lát nữa gặp ca ca ở tiền thính.” Nói xong đứng lên quay về viện tử của mình, vừa ra khỏi đình không hiểu sao bỗng nhiên quay đầu lại, nhoài người qua lan can được phủ sơn đỏ, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: “Ca ca, gặp đường thúc rồi, ca ca thay A Cẩm xin mẫu thân phát cho phòng A Cẩm vài khối băng nhé.”
“Ca ca không nói gì, A Cẩm xem như huynh hứa với A Cẩm rồi đó.” Dứt lời quay đầu chạy mất, chốc lát đã chẳng còn bóng người.
Diệp Trọng Huy bị dáng vẻ tươi cười vừa nãy của đệ đệ làm cho hoa mắt, mới đó mà nhóc ranh kia đã chạy mất dạng, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sắp tới có lẽ không tránh khỏi kiếp nạn quở trách của cha mẹ nữa rồi.
Tiền thính.
Bên trong đặt sẵn mấy chậu băng giảm nhiệt, mà ngoài cửa sổ hai cây tùng La Hán cũng làm tốt phận sự che bớt ánh nắng chói chang của ngày hè.
Diệp lão thái gia ngồi ở ghế trên, tay cầm một ấm tử sa[1], mặt mày hiền lành hòa ái, ông từng tuổi này, có dịp gặp lại hậu bối trong tộc đương nhiên vui lắm. Trên ghế khách lần lượt là hai vợ chồng Diệp Minh Khôn và hai đứa con của họ.
[1] tử sa: một loại đất sét ở Nghi Hưng, Giang Tô, chất đất mịn, hàm lượng sắt cao, nung lên có màu đỏ, tím, đen, chủ yếu dùng làm đồ trà.
An Thị ngồi đối diện hai người, ôn hòa cười nói: “Hôm nay Huy nhi có mấy sư huynh đệ ở thư viện đến phủ làm khách, tạm thời không thể phân thân, tiếp đón chậm trễ, mong đường huynh đường tẩu chớ để trong lòng. Mấy năm rồi không gặp huynh tẩu, chẳng hay trong tộc đều mạnh khỏe an khang?”
Mặc dù bối phận hai vợ chồng Diệp Minh Khôn là đường huynh đường tẩu, nhưng An Thị là phu nhân thừa tướng, có hàm cáo mệnh trên thân, Diệp Minh Khôn cung kính đáp: “Nhọc lòng đệ muội nhớ mong, hết thảy đều tốt đẹp. Mấy năm nay Văn Hàn giữ chức trong kinh, lại chưa từng xao nhãng thân tộc, hơn nữa Tân Châu là đất tổ Diệp Thị chúng ta, chỉ có thể càng ngày càng tốt, chưa từng thiếu thốn điều gì.”
Văn Hàn là tên tự Diệp Nham Bách từng dùng trước khi làm quan, cả triều chẳng mấy người biết, có thể thấy đường huynh đệ bọn họ xưa kia tình nghĩa sâu nặng nhường nào.
Diệp lão thái gia gật đầu: “Mấy năm nay thân thể ta không còn như xưa, không thể thường xuyên trở về, chỉ mong lão tổ tông không trách tội.”
Diệp Minh Khôn vội nói: “Thúc phụ tuy ít khi trở về, nhưng năm nào cũng phái người hồi hương tế bái, lòng thành đã chuyển đạt, Diệp Thị chúng ta truyền thừa đến nay sao có thể dễ dàng bị mấy tập tục cổ hủ trói buộc, chỉ cần tâm thành ý thật, lão tổ tông chẳng lý nào trách móc con cháu, thúc phụ tuổi tác đã cao, lúc này nên tĩnh dưỡng thật tốt mới là điều quan trọng.”
Lão gia tử vui vẻ bật cười: “Ngươi đó, xưa nay vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, nào giống tên đường đệ kia của ngươi, tuổi tác đâu còn bé bỏng gì nữa mà không để lão già ta bớt lo ngày nào.” Nói xong nhìn qua Diệp Vân Triết, “Thằng bé Vân Triết này năm nay cũng mười lăm rồi nhỉ, rất có phong phạm, hệt như phụ thân con khi còn trẻ, tương lai đã có dự định gì chưa?”
Diệp Vân Triết đứng dậy hành lễ: “Hồi lão thái gia, Vân Triết sẽ tham gia kỳ thi hương năm nay.”
Lời vừa dứt, cả phòng lặng phắc.
Tộc nhân Diệp Thị không vào quan trường là quy định của tổ tông, chi bên nhà Diệp lão gia tử đã không thể quay về, mấy năm nay sống xa dòng tộc, lòng lão gia tử cũng định sẵn rồi, mai này ông nhắm mắt nhập thổ sẽ đem hệ nhà mình tách khỏi gia phả, giữ thanh danh thanh bạch cho người trong tộc. Nhưng dẫu thế nào ông cũng không ngờ được, hôm nay lại có một người thân là tử tự Diệp gia lại muốn bước lên con đường làm quan.
Sắc mặt mẫu thân Diệp Vân Triết đại biến, kéo ống tay áo con trai răn dạy: “Ở trước mặt lão thái gia mà con nói bậy gì đó, còn không mau bồi lễ.”
Diệp Minh Khôn tức giận quát: “Trước mặt trưởng bối há có chỗ cho con nói bậy? Con lặp lại lần nữa cho ta, con định làm gì?”
Tính tình Diệp Minh Khôn xưa nay ôn hòa, hiếm khi đen mặt trước con cái, lúc này nổi giận đùng đùng như vậy, Diệp Vân Triết dẫu sao cũng còn nhỏ tuổi, bị quát đến sững người, lắp bắp nói: “Lão thái gia, Vân Triết biết sai rồi, Vân Triết không có dự định gì cả.”
Lão gia tử sống gần một đời người, ánh mắt nhìn người sao mà sai được, đứa trẻ này nhìn thì trông giống Diệp Minh Khôn thật đấy, cũng là dạng toàn thân tràn ngập khí chất ôn hòa hữu lễ, nhưng trong xương lại khắc ghi công danh lợi lộc. Cho dù lúc này nhận sai, mai này tin chắc sẽ không cam lòng chịu thiệt làm một tiên sinh dạy học nhỏ bé ở Tân Châu.
Nói là tiên sinh dạy học, nhưng không phải là một tiên sinh dạy học tầm thường.
Ở Tân Châu địa linh nhân kiệt đi vài bước gặp một thư viện, trên đường đụng phải bất kỳ người qua đường nào cũng là người đọc sách, học sinh trong thiên hạ đổ xô tới Tân Châu đều vì hai chữ “Diệp gia”. Diệp Thị với ý nguyện chỉ cần muốn học tất sẽ dạy, học sinh gần như trải khắp thiên hạ, được văn nhân thiên hạ tôn sùng, cho dù quyền quý trong kinh khi đến Tân Châu cũng phải cung kính gọi Diệp Minh Khôn một tiếng “Tiên sinh.”
Diệp Minh Khôn luôn hy vọng con trai kế thừa y bát của mình. Phụ thân Diệp Minh Khôn chỉ là thứ tử, chi của ông cũng chỉ xem như một nhánh bên, hiện tại vì chi phía nhà Diệp Nham Bách bất đắc dĩ bước trên con đường quan trường buộc phải bỏ lỡ sứ mệnh trong tộc, nhà Diệp Minh Khôn mới có thể chuyển thành dòng chính, đây là cơ duyên trời ban, vậy mà hôm nay đứa con này không biết trân trọng, còn muốn chạy vào quan trường, bại hoại quy chế tổ tông, mai này trưởng lão trong tộc ắt sẽ không dung thứ.
Diệp Minh Khôn giờ đây hối hận vạn phần, tại ông trước kia kể với Diệp Vân Triết chuyện thúc phụ nó đang làm quan lớn trong kinh, nó mới nổi lên tâm tư này.
An Thị thấy không khí trở nên ngưng trọng quá mức vội chuyển đề tài: “Ta thấy nha đầu Nhược Dao thật xinh đẹp, tính tuổi có lẽ đến tuổi thành thân rồi đúng không, chẳng hay đã tìm được nơi gửi gắm hay chưa?”
Diệp Nhược Dao bỗng dưng được nhắc tên ngạc nhiên ngước nhìn, vừa định đáp lại đã bị mẫu thân nắm chặt cổ tay, không thể làm gì khác đành tiếp tục cúi đầu im lặng.
Diệp Vương Thị thay nàng đáp lời: “Nhược Dao còn chưa kết hôn, nói ra không sợ đệ muội chê cười, lần này chúng ta tiến kinh, ngoại trừ ôn lại chuyện xưa thì phần nữa cũng mong tìm được một vị hôn phu tốt cho nha đầu này, ta và cha nó không biết cuộc sống trong kinh thế nào, lần này e phải nhờ đến đệ muội hỗ trợ một tay.”
An Thị lấy làm kinh ngạc, với dung mạo và gia thế của Diệp Nhược Dao, muốn tìm một vị hôn phu tốt ở Tân Châu dễ như trở bàn tay, cớ gì lại lặn lội đường xa chạy đến kinh thành kén rể, bên trong hẳn là có nguyên do gì khó nói.
An Thị cười đáp: “Chuyện của đường huynh đường tẩu cũng chính là chuyện của ta và lão gia, chúng ta nhất định sẽ thay chất nữ Nhược Dao tìm một nhà thật tốt, không phụ kỳ vọng của huynh tẩu.”
Diệp Vương Thị vội nói lời cảm tạ.
Đúng vào lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng hạ nhân thông truyền: “Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia đến rồi ạ.”
Diệp Trọng Huy nắm bàn tay nhỏ của Diệp Trọng Cẩm bước vào trong, trong phòng xông huân hương, cả nhà Diệp Minh Khôn cùng nhìn sang, đến khi thấy rõ dáng vẻ hai cậu ấm của thừa tướng thì đồng loạt ngây người.
Hai huynh đệ nhà này, một trắng một lam, trông chẳng khác gì nhân vật bước ra từ họa bích.
Lão gia tử đang lòng đầy sầu lo vừa thấy cháu ngoan thì lập tức quẳng hết mọi thứ ra sau đầu, bật cười ha hả: “A Cẩm, đến bên ông nội nào.”
Diệp Trọng Cẩm rút tay ra khỏi tay ca ca, chạy đến trước mặt lão thái gia, ngọt ngào gọi: “Ông ơi.” Nói rồi nhìn sang phu phụ Diệp Minh Khôn, cười duyên một tiếng: “Nhị vị hẳn là bá phụ và thẩm thẩm đúng không ạ? A Cẩm ra mắt nhị vị trưởng bối, đường huynh đường tỷ mạnh khỏe an khang.”
Khuôn mặt Diệp Nhược Dao đỏ lên: “Chào A Cẩm đệ đệ.”
Diệp Vân Triết cũng ngây ngốc đáp: “Chào đệ.”
Hai tỷ đệ nhà bên không hẹn mà cùng nghĩ, nếu mà đem tỷ tỷ (đệ đệ) đổi thành vị đệ đệ này thì tốt biết bao.
===========
Hết chương 40.