Biên tập: Ginny.
Cơn gió hạ lặng lẽ phất qua, mang theo chút se lạnh nho nhỏ lẫn giữa khí trời nóng bức. Sau khi hai huynh đệ Diệp gia tiến vào đại sảnh, không khí trong phòng lại náo nhiệt trở lại.
Diệp Trọng Huy chắp tay, đoan chính hành lễ: “Trọng Huy bái kiến tổ phụ, mẫu thân, bái kiến bá phụ, thẩm thẩm.”
Lão gia tử xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc với trưởng tôn này, trước mặt họ hàng xa càng không lơi lỏng, lạnh nhạt chất vấn: “Sao lại trễ như vậy, để cả nhà bá phụ phải đợi lâu, còn ra thể thống gì nữa.”
Diệp Trọng Huy mặt không đổi sắc, rành mạch đáp: “Hồi tổ phụ, hôm nay có mấy vị sư huynh đệ trong thư viện đến phủ làm khách, đàm luận thơ từ một hồi không để ý thời gian, đã chậm trễ giờ giấc, để trưởng giả phải đợi hậu bối, là lỗi của tôn nhi, xin tổ phụ và bá phụ thẩm thẩm bỏ quá cho.”
Thiếu niên đáp lời rõ ràng nghiêm chỉnh, cử chỉ đoan chính kính cẩn, thần thái bình tĩnh không gợn sóng, thật cứ như những lời mình nói là sự thật không thể thật hơn, chỉ có Diệp Trọng Cẩm nghe xong âm thầm quăng qua một cái liếc mắt, trình độ bịa chuyện của ca ca mình đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, nói xạo mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
Đứa cháu trai này tuy tuổi còn nhỏ nhưng quanh thân lại tản ra một loại khí chất lạnh nhạt cao quý, khiến cho người ta không tài nào xem nhẹ được. Diệp Minh Khôn vội nói: “Chất nhi quá lời, đồng bối giao lưu học vấn nhất thời quên bẵng thời gian là chuyện thường tình, chớ nên đặt nặng trong lòng.”
Lão thái gia lúc này mới gật đầu: “Nếu đã biết sai ở đâu thì sau này phải tự cải chính.” Sau đó nắm bàn tay nhỏ của Diệp Trọng Cẩm, cười híp cả mắt: “Phải học hỏi thêm ở A Cẩm nữa, tuổi nhỏ mà lễ nghĩa vuông tròn, đen trắng phân minh, ai gặp cũng thích.”
Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, nếu y nhớ không lầm thì khi nãy y vào cùng lúc với huynh trưởng mình mà, sao chỉ có Diệp Trọng Huy có lỗi, còn mình thì trở thành đứa trẻ lễ nghĩa vuông tròn, đã vậy mấy người trong phòng cũng không thấy lời lão gia tử có chỗ nào bất công hay không đúng, cả đương sự bị trách mắng là Diệp Trọng Huy cũng trưng ra sắc mặt tín phục tuyệt đối là làm sao vậy?
Khóe miệng Diệp Trọng Cẩm co rút mấy bận, giây lát lập tức bày ra dáng vẻ cẩn thận dè dặt, leo lên tọa ỷ rồi nghiêm túc bóp vai cho lão gia tử, bắt đầu làm nũng: “A Cẩm hiểu chuyện cũng là nhờ ông nội cất công dạy dỗ.”
“Cái thằng nhóc lém lỉnh này, cứ quen thói dỗ ngọt lão già ta.” Tuy nói vậy nhưng trong mắt lão gia tử đều là ý cười, quay đầu nhìn Diệp Minh Khôn: “Hiền chất sức khỏe không tốt, lại vất vả mấy ngày đường xa mệt nhọc, trước cứ đưa thê tử về phòng nghỉ ngơi đi đã. Văn Hàn sớm đã chuẩn bị viện tử tiếp đón các con, nằm ngay tây viện ấy, cảnh trí thuận mắt thuận tình, lại khá an tĩnh, hiền chất và Vân Triết đều là người thích đọc sách viết chữ, hẳn là rất hợp, để Lưu quản gia dẫn đường.”
Diệp Minh Khôn chắp tay đáp: “Vậy chất nhi xin được cáo lui trước, lúc khác gặp mặt sẽ cảm tạ Văn Hàn.”
Diệp Nhược Dao và Diệp Vân Triết cũng vội vàng cúi người hành lễ rồi lần lượt theo Lưu quản gia ra ngoài.
Chờ bọn họ đi rồi, lão gia tử vỗ lên mu bàn tay nhỏ trên vai mình, cười nói: “Được rồi, A Cẩm mà mệt thì ông nội lại đau lòng A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm lầm bầm trong miệng: “Nào có yểu điệu như vậy, A Cẩm đâu phải nữ nhi.”
An Thị nghe thế cười nói: “Dạo này sức khỏe A Cẩm tốt lên rất nhiều, cũng nhờ mấy loại dược hoàn thái tử điện hạ tặng, nghe nói do ngự y trong cung phối ra để thái hậu bồi dưỡng thân thể, A Cẩm nhà chúng ta đây là hưởng nhờ hào quang của thái hậu nương nương đấy, quả là phúc trạch thâm hậu.”
Nàng nói xong, Diệp lão thái gia không có phản ứng gì, Diệp Trọng Huy lại nhíu mày ra chiều không thích: “Mẫu thân, thái tử điện hạ và Diệp gia chúng ta không thân cũng chẳng quen, chúng ta năm lần bảy lượt nhận ân tình của thái tử thế này không tốt lắm đâu, nếu truyền ra ngoài lại có người được cớ rồi khó dễ phụ thân thì không hay.”
An Thị nhướng mày: “Những điều con nói mẫu thân sao lại không nghĩ tới, nhưng so với lưu ngôn phi ngữ của đám người ngoài kia thì sức khỏe của A Cẩm quan trọng hơn, bọn họ thích nói gì thì nói đi, mẫu thân chỉ mong A Cẩm bình an mạnh khỏe, còn những thứ khác, phụ thân con tự đi mà phiền não, mẫu thân không quản.”
Khi nàng chưa lấy chồng thì mọi chuyện đều nghe theo phụ mẫu và hai vị huynh trưởng, sau gả vào Diệp gia lại đặt danh dự của trượng phu và nhà chồng làm đầu, hôm nay thân là một người mẹ, trong lòng chỉ toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho con.
Nhất là A Cẩm, cũng bởi năm đó nàng yếu đuối thuận theo Diệp Nham Bách mới khiến con mình chịu bao nhiêu khổ, giờ thấy con ngày một lớn khôn, lòng như được mật đường tưới ướt, ngọt đến thân tâm đều tan chảy, tình thương của mẹ giành cho con chỉ có tăng chứ nào giảm được, chỉ cần đổi được bình an cho A Cẩm, bảo nàng liều mạng nàng cũng không chút do dự làm ngay.
Diệp Trọng Huy yên lặng một lúc lâu, lặng lẽ nói: “Mẫu thân nói rất đúng.”
Dù không muốn thừa nhận nhưng mỗi lời mẫu thân nói đều là sự thật, mấy năm nay nếu không có Cố Sâm hỗ trợ, A Cẩm có lẽ còn đang nằm trong tiểu viện bít bùng điều dưỡng thân thể, cửa cũng không ra được nói gì chạy nhảy hoạt bát như lúc này.
Diệp Trọng Cẩm nhoài người nằm sấp trên bàn gỗ hoàng hoa lê, giọng tủi thân cực độ: “Mẫu thân, nếu sức khỏe A Cẩm tốt hơn nhiều rồi thì trong phòng A Cẩm có thể đặt mấy bồn băng được không, trời vừa khô vừa nóng, ban đêm A Cẩm không ngủ được, người cũng gầy héo hon luôn rồi.”
Mỗi lần con trai nhỏ làm nũng đều là một kích trí mạng với An Thị, khiến nàng chẳng còn thiết tha gì nữa, chỉ muốn thỏa mãn hết mọi nguyện vọng của con, để con vui vẻ.
Nhưng chuyện ba năm trước vẫn còn đó, A Cẩm ăn vụng băng oản làm bệnh cũ tái phát, phải nằm trên giường non nửa tháng trời, mới mùa hè trước lại lén sang phòng ca ca hưởng ké ít băng bồn, kết quả lại nằm bệnh một trận nữa, bài học thê thảm sờ sờ ngay trước mắt, dù nhẫn tâm cũng không thể nghe theo.
An Thị buồn bã nói: “Việc này… sau này lại nói.”
Diệp Trọng Cẩm thấy phía mẫu thân mình đã hết đường câu thông, quay đầu nhìn lão gia tử, mềm mại gọi: “Ông ơi~”
Một tiếng “Ông ơi” này khiến trái tim lão gia tử run lên, cục giận to đùng chưa khi nào nguôi được lại trồi lên trong bụng, đều tại cái thằng bất hiếu không nên thân kia hại cháu ngoan của ông rơi vào tình cảnh này, chuyện nên mắng tất phải mắng, nhưng nguyên tắc thì vẫn phải giữ, lão gia tử lặng yên bưng chén trà lên nhấp một ngụm, làm bộ như mình già cả lãng tai, vừa rồi không nghe thấy gì cả.
Diệp Trọng Cẩm tiếp tục nỉ non: “Ông nội ơi, không phải trong nhà này ông nội là người thương A Cẩm nhất sao?”
Nếu hỏi sống gần hết đời người khi nào lão gia tử cảm thấy dằn dặt nhất thì phỏng chừng không hơn gì lúc này, đứa cháu bé bỏng đáng yêu của ông mềm mại gọi một tiếng “Ông ơi”, đôi mắt đen láy đong đầy tủi thân ấm ức, thật sự là muốn đòi cái mạng già của ông mà, ngụm trà ngon vừa vào trong miệng cũng chẳng còn tư vị gì nữa, chỉ thấy chua chát xót xa.
An Thị sợ lão gia tử không chịu nổi thế tấn công cường đại của con trai, vội vàng bắt chuyện lảng sang việc khác: “Phụ thân, hôm nay phụ thân cũng vất vả cả ngày rồi, con dâu đỡ người về phòng nghỉ ngơi, người thấy thế nào?”
Hai mắt lão gia tử lóe sáng, liên tục gật gù: “Đúng vậy đúng vậy, lão phu thấy hơi mệt, nên về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Hai cha con như lâm đại địch dẫn nhau rời khỏi tiền thính trở về Khang Thọ Uyển. Diệp Trọng Huy nhìn theo rồi bật cười một tiếng, tổ phụ ngày thường uy nghiêm lạnh nhạt là thế, mà mỗi khi A Cẩm làm nũng thì lại chẳng khác gì một lão tiểu đồng, cực kỳ ấu trĩ.
Diệp Trọng Cẩm nằm sấp trên bàn trợn tròn hai mắt nhìn thảm cảnh chiến bại của mình, sau đó xoa nắn gương mặt hơi nhiều thịt của mình mấy cái, hừ nhỏ một tiếng: “Ta dọa người lắm sao? Hết người này tới người khác kéo nhau chạy trốn là sao, làm như ta có thể ăn thịt họ vậy.”
Diệp Trọng Huy bình tĩnh nhìn đệ đệ mình nổi bão, A Cẩm thời khắc nào cũng đáng yêu không chịu được.
Cả nhà Diệp Minh Khôn bên kia cũng đã đến Tây viện, Lưu quản gia đang an bài hạ nhân sắp xếp hành lý cho họ.
Loại thế gia như bọn họ tuy không phải dạng cẩm y ngọc thực như mấy phú gia, nhưng tiền bạc thì tuyệt nhiên không thiếu. Mấy rương hành lý phần lớn là thơ văn họa sách, nhìn thì không có giá trị gì, nhưng tùy tiện rút đại một quyển ra xem sẽ thấy, một bức tranh chữ danh gia cũng dư sức cho một hộ gia đình bình thường không phải lo ăn lo mặc một năm.
Người đời vẫn thường nói Diệp Thị thanh quý, mà cái gọi là thanh quý ấy không chỉ ở phẩm tính thanh cao ngạo nghễ khắc tận xương tủy, còn đúng ở nghĩa không bị đói no ấm lạnh đè nặng trên vai.
So với hai tiểu công tử của tướng phủ, Diệp Minh Khôn cảm thấy con mình mới là người không hiểu thế nào là cuộc sống khó khăn vất vả, nào giờ sống trong tình thơ ý họa, tự tại tiêu dao biết bao nhiêu.
Diệp Vương Thị sợ con mình không hiểu chuyện rồi vô tình gây họa, cẩn thận tìm đến Lưu quản gia thỉnh giáo vài điều, cúi người bồi lễ một cái, nói: “Quản sự đại nhân, chẳng hay trong phủ có những cấm kỵ gì, có thể nhờ đại nhân chỉ điểm đôi câu được chăng, thiếp thật lòng cảm kích.”
Lưu quản gia hốt hoảng nghiêng người tránh lễ của bà, sợ hãi đáp: “Phu nhân xin đừng chiết sát lão nô, có vấn đề gì không rõ phu nhân cứ hỏi lão nô là được, lão nô là thân nô phó, sao dám không đáp lời khách quý.”
“Cũng bởi hai hài nhi của thiếp tính tình không an phận, thiếp sợ chúng nhất thời lỗ mãng gây chuyện, khiến tướng gia và phu nhân không vui.”
Nói đến đây Lưu quản gia đã hiểu, gia đình đường lão gia tuy nói là họ hàng xa, nhưng đã nhiều năm không còn qua lại, tình cảm có sâu đến đâu cũng lạnh nhạt dần, vị phu nhân này lo lắng không phải là vô lý.
Lưu quản gia cung kính đáp: “Diệp phu nhân xin đừng quá lo lắng, thừa tướng biết cách quản giáo, tôi tớ trong phủ luôn giữ bổn phận, có gì khó xử xin cứ tự nhiên phân phó, lão nô sẽ lập tức có mặt. Chỉ có điều… tướng phủ lớn như vậy, nhưng có một cấm khu, là Phúc Ninh Viện của tiểu thiếu gia. Phu nhân cũng gặp qua tiểu thiếu gia rồi đấy, tiểu thiếu gia xưa nay cởi mở nhu thuận, tướng phủ không ai không sủng ái yêu thương, đến cả lão thái gia cũng xem tiểu thiếu gia như trân bảo đặt trong lòng bàn tay, tiểu thiếu gia là mệnh căn của cả tướng phủ, từ nhỏ sinh ra đã yếu, từ việc lớn như xuất môn du ngoạn đến việc nhỏ như cái ăn cái mặc đều cẩn thận từng li, người trong phủ biết hầu hạ thế nào nên mới bình an vô sự đến nay, hiện Vân Triết thiếu gia và Nhược Dao tiểu thư mới đến chưa quen sinh hoạt hằng ngày, nếu không cẩn thận…”
Diệp Vương Thị vội nói: “Xin quản gia yên tâm, thiếp nhất định sẽ quản chặt hai đứa trẻ này, tuyệt không để chúng làm ra mấy chuyện hồ đồ trước mặt tiểu công tử.”
Lưu quản gia nói: “Nếu phu nhân đã nói vậy lão nô cũng an tâm rồi. Vẫn còn một chuyện nữa, quý nhân trong cung thỉnh thoảng sẽ đến tướng phủ thăm tiểu công tử, chuyện triều đình lão nô không hiểu cho nên cũng không tiện lắm lời, ý riêng của lão nô cho rằng, tự mình giữ mình là tốt nhất, không ngoài bốn chữ “cẩn ngôn thận hành”.”
Bốn chữ cuối ông nói đặc biệt nhấn mạnh, Diệp Vương Thị biến sắc, dù không biết quý nhân trong lời Lưu quản gia nói là ai, tiềm thức đã kéo căng hết mức, trịnh trọng đáp: “Thiếp thân đa tạ quản sự đại nhân chỉ điểm.”
Diệp Vương Thị tuy đã lường được kinh thành không an ổn như ở Tân Châu, nhưng không ngờ lại ẩn giấu nhiều huyền cơ đến vậy, thật làm lòng người kinh sợ, trước đây chưa từng nghe tướng phủ có quan hệ với ai trong hoàng thất, lẽ nào Tân Châu cách kinh thành quá xa, hay là vị quý nhân này được bảo mật quá kín kẽ?
Tiễn chân Lưu quản gia rồi, Diệp Vương Thị bình tĩnh thuật lại mọi chuyện với Diệp Minh Khôn, thở dài một tiếng: “Phu quân, thiếp có ý này, phải nhanh định hôn sự cho Dao nhi rồi sớm ngày về lại Tân Châu đi thôi, tướng phủ không phải là nơi có thể ở lâu.”
Diệp Minh Khôn khoát tay cười nói: “Nào có đáng sợ như nàng nghĩ, chúng ta chẳng qua chỉ ở nhờ ít hôm, nghe ít nhìn ít, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, lẽ nào ông trời còn có thể hạ đao đoạt mạng người. Ta và Văn Hàn đường đệ mấy năm không gặp, lần này nhất định phải ôn chuyện cho thỏa nỗi lòng.”
Diệp Vương Thị lặng yên không đáp, lòng đã hạ quyết tâm, phải nhanh tìm hôn sự cho nữ nhi rồi sớm ngày về lại Tân Châu tiếp tục tháng ngày tiêu dao thanh thản.
Chạng vạng, nóng bức ngày hè cũng chịu vơi đi, để lại một vựng sáng màu kim quất trên nền trời trong vắt, Diệp Trọng Cẩm cuối cùng đã đợi được đến thời khắc lý tưởng nhất để lăn lộn trên thuyền gỗ.
Thỏa mãn khép lại hai mắt nằm vắt vẻo trên thuyền, hai chân tùy ý thả xuống mặt hồ lung tung đạp nước, vẫy lên từng chặp thanh âm lõm bõm không theo quy luật, thuyền gỗ chậm chạp trôi nổi nửa đường vị vướng giữa khóm sen rậm rạp, lững khửng giữa hồ, vậy mà người trên thuyền cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Mấy ngày hè nóng chết người này còn bao lâu nữa mới qua đây…”
Xa xa trong lương đình cạnh hồ sen có hai thiếu niên một trắng một đen đang giằng co gì đó, cả hai đều anh tuấn khôi ngô, chẳng qua một người thì lạnh lùng quá mức, còn một lại âm trầm quá mức. Thiếu niên huyền y liếc nhìn đứa bé đang vui vẻ vọc nước trên thuyền, nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn cản cô?”
Đôi mắt hẹp dài của Diệp Trọng Huy nheo lại, không đáp.
Khóe môi Cố Sâm cong lên, xoay người nhảy xuống hồ sen, mũi chân điểm lên đóa sen trắng nổi trên mặt nước, mặt hồ theo đó tản ra một vòng sóng gợn, nháy mắt người đã đứng vững trên thuyền gỗ giữa hồ.
Diệp Trọng Cẩm mở mắt, như đã quá quen với sự xuất hiện thình lình của người nọ, hừ một tiếng: “Ngài lại chọc tức ca ca ta.”
Cố Sâm ngồi xuống cạnh y, nghe thế cười khẽ: “Cô sợ ca ca A Cẩm còn không hết, nào dám chọc giận Diệp đại công tử.”
===========
Hết chương 41.