Lại vò đầu bứt tai một hồi... Tiêu Vân nhớ tới video một blogger nước ngoài nào đó dùng bùn trộn nước làm bể bơi.
"Không có xi măng, nhưng mà bùn nhuyễn trộn với nước, nhào nặn kỹ, hình như cũng có thể có tác dụng ngăn nước?"
Nói làm liền làm, Tiêu Vân ngồi xổm xuống bên cạnh đống bùn đào lên, bóp thử chất đất, cảm thấy cũng được, tương đối nhuyễn, thế là gom hết số đất này lại, nhặt hết đá lẫn trong đó ra, đồng thời bảo Dương Mao quay lại bộ lạc lấy thùng nước.
Đất đã nhặt hết đá trộn thêm nước, dùng sức nhào nặn đến khi nửa khô, Tiêu Vân lại đi nhổ thêm một ít cây lau, trộn vào trong bùn... Hắn nhớ nhà cũ ở nông thôn hình như cũng trộn cỏ lau khô vào trong gạch bùn, hình như có thể tăng độ dẻo dai, kết dính gì đó cho gạch.
Dán bùn đã trộn lên bề mặt hố giá đỗ giống như chơi đất nặn, dùng lưng dao gạt cho bề mặt nhẵn bóng, Tiêu Vân đứng thẳng người, đấm đấm eo: "Trước tiên cứ như vậy đã... Đợi khô rồi lại xem có thể ngăn nước được không."
Làm xong ngần ấy việc thì cũng gần đến trưa, người Tuyết Lang một ngày ăn hai bữa lúc này đều đã đói bụng, Tiêu Vân bèn cùng mấy thiếu niên quay lại bộ lạc kiếm đồ ăn.
Đến buổi chiều, mấy thiếu niên không chịu đi theo Tiêu Vân chạy lung tung nữa, mỗi ngày bọn họ đều có việc phải làm, Tiêu Vân còn tìm cho bọn họ một công việc hái rau dại, không có thời gian ra bờ sông chơi đùa nữa.
Không còn cách nào khác, Tiêu Vân chỉ có thể giống như thiếu niên bình thường trong bộ lạc, hoàn thành nghĩa vụ của mình, đi nhặt phân bò và hái rau dại suốt buổi chiều, trên đường đi Dương Mao còn phát hiện ra một cái hang chuột, một đám thiếu niên lại vây quanh bắt chuột một hồi lâu...
Chuột trên thảo nguyên không cùng một cỡ với chuột đồng, chuột nhà, mỗi con đều nặng bốn, năm cân, lột da đều là thịt, đặc biệt béo tốt.
Trong lúc bắt chuột, Tiêu Vân phát hiện ra rau sam, khỏi phải nói, thực đơn rau dại lại thêm một món.
Bữa tối của bộ lạc ngày hôm nay, rau dại chiếm một nửa so với thịt, nguyên nhân thì đương nhiên không phải là mấy thiếu niên có thể mở rộng phạm vi hái rau dại trong lúc nhặt phân bò, mà là tộc trưởng vào buổi tối hôm trước đã đặc biệt đi nhận diện cây mã đề, tía tô, bồ công anh, rau muối, ban ngày lúc chăn gia súc, tộc trưởng liền dẫn theo hai tộc nhân đi làm thêm...
Nhìn thấy rau dại mới hái về, tộc trưởng còn rất vui vẻ nói loại cỏ... rau dại này ban ngày ông cũng nhìn thấy.
Mỡ lợn rừng đều đã dùng hết vào hôm qua, bữa tối hôm nay rau dại được nấu chung với thịt, mọi người đều biết rau rất hút dầu mỡ, thế là bữa tối hôm nay, rau dại có mùi vị vốn không thể so sánh với rau xanh đã được thuần hóa hoàn toàn lại còn được hoan nghênh hơn cả thịt...
Gió đêm thổi suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Vân lập tức chạy ra bờ sông xem hố giá đỗ của mình, sau đó hắn phát hiện... Bề mặt bùn đã bị gió thổi khô, đồng thời cũng nứt nẻ.
Tiêu Vân: "..."
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay bóc bề mặt bùn, bùn cát rơi xuống... Thôi xong, cho dù không bị nứt nẻ, chất lượng này, ngâm nước một cái là hỏng bét.
"Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nhào nặn không đều tay? Loại bùn này không được sao?"
Tiêu Vân bực bội ngồi xổm bên cạnh hố giá đỗ vò đầu bứt tai, nhưng tộc nhân lại không hề hiểu sự lo lắng của hắn, một đám người cười ha ha xách giày cỏ được chia đến bờ sông rửa chân, mặt sông bị đôi chân bẩn không biết bao nhiêu năm không rửa của bọn họ làm bẩn một mảng lớn...
"A Vân, hôm nay chơi bùn cũng đừng trì hoãn việc chính nhé." Tộc trưởng còn có thiện ý khuyên nhủ Tiêu Vân.
"Ta không có chơi..." Tiêu Vân vẻ mặt đau khổ, nhưng lại không có cách nào giải thích.
"Có phải là phải dùng đất sét... Chính là loại bùn vàng đó, mình nhớ lúc đi chơi ở nông thôn, những ngôi nhà cũ đó đều là nhà đất sét... Mẹ kiếp, đất sét thì phải đi đâu tìm đây?"
Tiêu Vân cố gắng lục lại ký ức ngắn ngủi về cuộc sống ở nông thôn của mình, nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vân rốt cuộc cũng nhớ ra, hình như lúc sửa chuồng heo, nhà cậu mợ hắn có đi đào đất ở ven sông.
Tinh thần Tiêu Vân phấn chấn, lập tức hóa thành hình sói, chọn một điểm cách bờ sông khá xa, điên cuồng đào đất.
"A, A Vân chơi bùn chơi đến phát điên rồi~" Tộc nhân đang rửa chân vô tâm vô phế nhìn hắn vui vẻ, bộ lạc thực hiện chế độ chia cơm riêng, ăn xong phần của mình là hết, ai mà hóa thành hình sói chơi đùa, vậy thì phải tự mình đi tìm đồ ăn dại, hoặc là ngoan ngoãn nhịn đói hai ngày.
Tiêu Vân đào một cái hố sâu ba mét, rốt cuộc cũng phát hiện ra đất vàng ở dưới lớp đất đen màu mỡ...
Ai cũng biết, một centimet đất đen cần 300 năm hình thành tự nhiên, cao nguyên hoàng thổ vốn dĩ cũng là vùng đất màu mỡ, xói mòn đất nghiêm trọng mới lộ ra đất vàng bên dưới, nghèo đói mấy trăm năm, mãi đến khi Đảng Cộng sản dốc sức cải tạo mới khống chế được... Bây giờ Tiêu Vân lại không cần đất đen mà cần đất sét vàng, cũng đủ kỳ lạ.
Đào được đất vàng thì mọi chuyện trở nên dễ dàng, Tiêu Vân vội vàng bò lên khôi phục hình người, mặc quần da thú vào, chạy về bộ lạc lấy mấy tấm đệm cỏ dây leo và thùng nước, lại gọi Ngưu Giác còn chưa rời khỏi bộ lạc: "Ngưu Giác, chỗ ta còn có thể làm ra đồ ăn ngon, nhưng mà cần ngươi giúp đỡ, ngươi làm không?"
"Làm!"
Ngưu Giác không chút do dự.