Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Thúy Vy06032008
1 ĐỀ CỬ
4620 thành viên đang đọc truyện này
- Thể loạiKhác, Ngôn tình , Ngược
- Trạng tháiCòn tiếp
- Số chương150
- Cập nhật1y ago
Giói Thiệu Truyện Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!
Tác giả: Thúy Vy06032008 Thể loại: Ngôn Tình Giới thiệu: Tôi thừa nhận ba mẹ tôi trong quá khứ làm vậy là quá đáng. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đứa trẻ mồ côi như tôi? Trích đoạn: - Các anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi đến đây? Các anh cần tiền sao? Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, đây, không giống như những cuộc bắt cóc bình thường, ai lại đi bắt cóc một cô gái không tiền tài như cô chứ? - Ha! Tôi không bắt cóc cô và tôi cũng không thiếu tiền, tôi là muốn nhốt cô ở lại đây, muốn hành hạ cô, muốn để cô thay ba mẹ cô nhận những báo ứng mà ba mẹ cô nên lãnh nhận. Trong nơi nhà kho u ám này, vốn đã thiếu ánh sáng mà người đàn ông kia lại ngồi trong góc tối, nên cô càng không nhìn rõ được hắn. Chỉ là, trông bộ dạng của anh ta, chắc chắn là kiểu người có quyền thế, tiền tài. Nhưng một người như vậy thì tại sao lại để ý đến kẻ như cô? Tại sao lại muốn bắt nhốt cô? Còn thay ba mẹ cô nhận báo ứng? Có phải hắn ta nhận nhầm người rồi không? Cô còn không biết ba mẹ mình là ai nữa mà, làm gì biết bọn họ có hận thù gì với hắn! - Anh... anh là ai vậy? Anh có phải là nhận lầm người rồi không vậy? Tuy bị trói tay chân nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười mà nói chuyện với người đàn ông không rõ mặt này. Liên Tịch Nghi chỉ nghĩ rằng đây là một chuyện hiểu lầm mà thôi, rồi mình cũng sẽ được thả ra. Nhưng, người đàn ông kia bật cười lớn một cách đáng sợ.
5.0
1 phiếu- 0thích
- 2.5K đọc
- 0 bình
150 Chương
2.5k Lượt Xem
0 Lượt Thích
QR Code
Tác giả: Thúy Vy06032008 Thể loại: Ngôn Tình Giới thiệu: Tôi thừa nhận ba mẹ tôi trong quá khứ làm vậy là quá đáng. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đứa trẻ mồ côi như tôi? Trích đoạn: - Các anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi đến đây? Các anh cần tiền sao? Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, đây, không giống như những cuộc bắt cóc bình thường, ai lại đi bắt cóc một cô gái không tiền tài như cô chứ? - Ha! Tôi không bắt cóc cô và tôi cũng không thiếu tiền, tôi là muốn nhốt cô ở lại đây, muốn hành hạ cô, muốn để cô thay ba mẹ cô nhận những báo ứng mà ba mẹ cô nên lãnh nhận. Trong nơi nhà kho u ám này, vốn đã thiếu ánh sáng mà người đàn ông kia lại ngồi trong góc tối, nên cô càng không nhìn rõ được hắn. Chỉ là, trông bộ dạng của anh ta, chắc chắn là kiểu người có quyền thế, tiền tài. Nhưng một người như vậy thì tại sao lại để ý đến kẻ như cô? Tại sao lại muốn bắt nhốt cô? Còn thay ba mẹ cô nhận báo ứng? Có phải hắn ta nhận nhầm người rồi không? Cô còn không biết ba mẹ mình là ai nữa mà, làm gì biết bọn họ có hận thù gì với hắn! - Anh... anh là ai vậy? Anh có phải là nhận lầm người rồi không vậy? Tuy bị trói tay chân nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười mà nói chuyện với người đàn ông không rõ mặt này. Liên Tịch Nghi chỉ nghĩ rằng đây là một chuyện hiểu lầm mà thôi, rồi mình cũng sẽ được thả ra. Nhưng, người đàn ông kia bật cười lớn một cách đáng sợ.