Lưu Quân Hạo lợi dụng thời cơ tiếp tục càng quấy, hôn thì thôi đi lúc sau còn miết nhẹ ở hỏm cổ của Nghiêm Tư Nhuệ khiến cho đỏ ửng.
Sau khi hoàn toàn đạt được mục đích, thì liền lăn qua một bên nhưng vẫn ôm lấy người trong lòng.
"Tư Nhuệ anh thật thơm a~"
"Quân Hạo...!em...e..m"
Nghiêm Tư Nhuệ tức giận muốn chửi người, nhưng lại cảm thấy có chửi người đang trong trạng thái say mèm mem rượu cũng sẽ vô dụng nên đành bỏ qua.
Nguyên nhân cụ thể thì...!là do lúc bị hôn không theo kịp nên bị hụt hơi, nên giờ có nói chuyện cũng không nổi.
Cả người lại bị ôm gọn, lại còn nghe mùi rượu khiến cho anh có chút khó chịu muốn thoát ra.
"Tư Nhuệ ca, ngoan đừng náo." Lưu Quân Hạo xong càng ôm chặt hơn.
Nghiêm Tư Nhuệ:
...— Sáng Hôm Sau —...
#phòng Tống_Hạ
"Tư Lâm, mau tỉnh dậy." Hạ Thụy Phong mệt mỏi kêu người dậy.
Tống Tư Lâm lật người sang một bên kéo chăn phủ kín đầu, không muốn thức dậy.
Hạ Thụy Phong: –_—!!!!
"TỐNG TƯ LÂM"
Sau khi bị giọng hét max volume của Hạ Thụy Phong vang lên, Tống Tư Lâm từ trong mộng đẹp bị kéo ra.
Theo phản xạ tự nhiên, liền ngồi dậy ngay ngắn cười tươi nhìn người đang sát khí nằng nặc cạnh bên mình "Phong Phong, sáng sớm sao lại luyện thanh rồi? Ai lại chọc giận à?"
Hạ Thụy Phong mở điện thoại, chỉ vào thanh hiển thị thời gian nói: "12 giờ trưa rồi đó."
"Xời, chỉ mới 12 giờ trưa? Chúng ta ngủ tiếp thôi không cần lo." Tống Tư Lâm nói xong thuận tay kéo luôn Hạ Thụy Phong ngã xuống giường.
1, 2, 3,.....
"Aaa~" tiếng kêu thảm của Tống Tư Lâm vang lên "Sao lại đánh tớ?"
"Cậu không nhớ tối qua chúng ta uống rượu với lão Lưu à? Cậu còn tâm trạng ngủ?" Hạ Thụy Phong liếc xéo Tống Tư Lâm, sau đó đứng dậy hướng về phía cửa phòng "Chúng ta có trách nhiệm trông chừng lão Lưu, nếu xảy ra chuyện thì không biết giải thích sao cho hết tội luôn đó."
Từng chút kí ức tối qua hiện lên, Tống Tư Lâm nhớ lại chuyện đêm qua.
"Phong Phong, đợi tớ với..."
Cả hai đi nhìn một lượt dưới nhà, không thấy bóng dáng Lưu Quân Hạo.
"Chắc là về phòng rồi." Tống Tư Lâm nói.
Hạ Thụy Phong gật đầu.
Cả hai đi thẳng đến phòng Lưu_Nghiêm
"Quân Hạo, mau dậy đi." Hạ Thụy Phong vừa kêu, vừa mở cửa phòng "Ở dưới rất bừa bộn, để những người khác nhìn thấy thì sẽ giết 3 đứa mình mất thôi."
Lời vừa nói hết, cửa cũng là vừa lúc mở hết ra.
Hạ Thụy Phong nhìn tình hình bên trong phòng liền lạnh sống lưng, chính là cảm thấy bản thân mở cửa không đúng lúc một chút nào.
"Làm sao vậy?" Tống Tư Lâm thấy có chút hiếu kì, liếc mắt nhìn vào.
Tống Tư Lâm thành công hoá đá khi thấy cảnh tượng bên trong, cảm thấy mồ hôi lạnh cũng túa ra không ít.
Lưu Quân Hạo thế mà lại đang đứng tấn.
Xem ra là bị phạt.
Tự hỏi bản thân nên làm sao.
Bây giờ đi thì không được, mà vào trong có khi nào sẽ quỳ chung với Lưu Quân Hạo luôn.
"Hai người đứng ngoài cửa làm gì?" Nghiêm Tư Nhuệ ngồi trên giường nói "Mau vào đây."
Hạ Thụy Phong và Tống Tư Lâm âm thầm khóc hết nước mắt, cắn răng bước vào bên trong.
"Tư Nhuệ về khi nào vậy?" Tống Tư Lâm mở lời trước.
"Đêm qua..."
"Chắc là về muộn lắm, khi bọn tớ lên phòng ngủ vẫn chưa thấy cậu về." Hạ Thụy Phong cười gượng mà tiếp chuyện.
Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu.
"Về không muộn, cả ba người đều do chính tay tớ dìu về chỗ ngủ." Nghiêm Tư Nhuệ nói xong, giơ tay chỉ về phía Lưu Quân Hạo "Hai người vì sao lại làm loạn theo Quân Hạo?"
Tống Tư Lâm và Hạ Thụy Phong đi đến bên cạnh Nghiêm Tư Nhuệ, một người xoa bóp vai, một người nhiệt tình bịa chuyện.
5 phút sau, chuyện cũng được kể xong.
"Hoá ra là do hai người sợ Quân Hạo uống một mình sẽ xảy ra chuyện, nên cả hai người liền chia ra để uống phụ?"
Tống_Hạ đồng thời gật đầu.
"Một người uống say có hai người tỉnh táo thì sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?" Nghiêm Tư Nhuệ đặt ra câu hỏi, sau đó một lúc lại bổ sung thêm "Còn trường hợp cả ba cùng say, ngộ nhỡ đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thế nào?"
"Chuyện này..." Tống Tư Lâm nghẹn lời.
Hạ Thụy Phong cũng không còn gì để lý do, lần này quả thật là bản thân sơ xuất mà không suy nghĩ thấu đáo.
"Chuyện này đều do em sai, Tư Nhuệ ca đừng trách hai người họ." Lưu Quân Hạo im lặng nãy giờ lên tiếng nói đỡ cho hai người anh em của mình.
"Khí phách quá ha?" Nghiêm Tư Nhuệ cười nhạt.
Anh đi đến lấy túi lớn trên bàn đặt, đem đến để trước mặt Lưu Quân Hạo.
"Đây là gì?" Tống Tư Lâm thắc mắc.
Nghiêm Tư Nhuệ không trả lời, anh cẩn thận trút hết đồ bên trong túi ra.
Từng mảnh sứ vỡ dần hiện rõ ra.
"Hoa văn của mấy mảnh sứ này có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi." Hạ Thụy Phong nói, cố gắng lục lọi kí ức về nó.
Tống Tư Lâm nói bâng quơ "Khá giống hoạ tiết trên bình hoa của Viễn ca."
"Đúng, chính là quá giống." Hạ Thụy Phong vỗ tay tán thành, sau đó đắc ý hỏi lại "Tư Nhuệ, cậu có thấy giống không?"
"Cũng giống đó."
Nghiêm Tư Nhuệ nhướng mày.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh...
Hạ Thụy Phong kéo Tống Tư Lâm sang một bên thì thầm "Cái nhướng mày đó là ý gì? Lẽ nào cái đóng vỡ nát kia là bình hoa của Viễn ca thật?"
"Khả năng cao đó." Tống Tư Lâm nhăn nhó.
Lần này toang với Viễn ca thật rồi.
- ----------
*Góc nhắc nhở: " Bình Hoa của Viễn ca" giá 20 vạn sương sương tầm 700 triệu VNĐ
Ngoài lề
[Tư Nhuệ: sao suốt ngày báo vậy?
Quân Hạo: theo đuổi anh thì em không ngại chi tiền đâu, em cảm thấy tiền bạc là phù du.
Nguyên: tin anh mày quánh phù mỏ không? mắc gì hai bây yêu đương lại lôi kéo tài sản của anh mày vào?].