Trương Thiệu Viễn sau thời gian học tập và ghi hình cho công việc, thì cuối cùng cũng đã được trở về nghĩ ngơi.
Đứng trước cổng nhà WOW, Trương Thiệu Viễn không khỏi xúc động, tự bản thân tưởng tượng ra viễn cảnh: chỉ cần bước vào bên trong là có thể nhìn thấy những đứa em trai yêu của anh, Tư Lâm sẽ hét lên thật lớn bằng âm thanh có vút, Phong Phong sẽ líu ríu bên cạnh để kể đủ thứ chuyện, tiểu Nghiêm sẽ biểu diễn một chiêu thức mới mà em ấy học được, còn Hạo nhi chắc là sẽ kéo anh ra mà thi vật tay,....!Trương Thiệu Viễn càng nghĩ, nét cười trên mặt càng rõ hơn.
Mở cửa bước vào.
"Anh về nhà rồi đây."
Trương Thiệu Viễn nói lớn.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
4 giây trôi qua
Trương Thiệu Viễn:????!!!!!
"Kỳ quái, sao không có ai chạy ra chào đón mình vậy? Chẳng lẽ còn chưa thức?"
Trương Thiệu Viễn cảm thấy không khí ngôi nhà trở nên khác thường, nhưng vẫn không nghĩ nhiều mà xách hành lí đi vào nhà.
Đẩy hành lí sang một góc.
Anh đi đến sofa mệt mỏi ngã lưng xuống.
"Tư Lâm, Thụy Phong mau dậy đi."
Vẫn không có chút động tĩnh nào.
Trương Thiệu Viễn thắc mắc bật dậy, muốn đi kiểm tra xem rốt cuộc mấy đứa nhóc này đang làm gì mà không trả lời.
Anh đứng dậy, đi đến cầu thang.
"Gâu...!gâu..."
Vừa bước lên bậc thang thứ nhất thì Trương Thiệu Viễn bị thu hút bởi tiếng chó sủa, anh nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Thử Tiêu? Sao con lại bị cột ở đó vậy?"
"Gâu...!gâu..gâ..u" Thử Tiêu nghe tiếng gọi, thì không ngừng vẫy đuôi, nhanh nhẩu sủa thêm vài tiếng nữa.
"Tiểu công chúa Thử Tiêu là muốn gọi người cứu đúng không?" Trương Thiệu Viễn vừa nói vừa đi đến mở xích cho Thử Tiêu, tiểu công chúa vừa được thả tự do thì mừng rỡ chạy tung ra ngoài vườn.
Trương Thiệu Viễn hơi híp mắt cười, ánh mắt lúc này vô tình va vào tờ giấy lấp lánh trên bàn.
Gửi đến Viễn ca thân quý...!Tụi em biết anh đi học và đi làm vất vả, cực nhọc và khó khăn nên tụi em có hầm canh sâm cho anh và cất trong tủ lạnh, anh nhớ hâm nóng lại ăn nhé.
Chắc hẳn anh đang thắc mắc tụi em đang ở đâu, sao lại không có nhà đúng không? Chuyện này anh không cần phải chú ý nữa, anh chỉ cần ăn xong bát canh sâm là tự nhiên sẽ có thông tin về vị trí tụi em thôi.
Bốn em trai thân yêu của anh:
Tống Tư Lâm - Hạ Thụy Phong
Nghiêm Tư Nhuệ - Lưu Quân Hạo
Đọc xong nội dung ghi trên giấy, Trương Thiệu Viễn cười khổ tự lẩm bẩm: "Lại bày trò mới à?"
Trương Thiệu Viễn làm theo nội dung trên giấy, đi xuống bếp hâm canh sâm ăn.
Khi đi đến lò vi sóng, thì lại thấy một tấm thiệp.
Bên ngoài ghi dòng chữ: ăn xong canh mới mở
"Ấu trĩ ghê.."
Miệng thì chê nhưng Trương Thiệu Viễn vẫn làm theo yêu cầu này, ai bảo anh là anh trai chứ? Em trai bày trò, người làm anh trai như anh cũng phải phối hợp thì mới được haha.
Ăn canh mà lòng vui và hạnh phúc ngập tràn, cảm thấy dù bên ngoài có sóng gió hay áp lực gì thì về nhà cũng sẽ được chữa lành bằng những điều nhỏ bé đáng yêu như thế này.
Trương Thiệu Viễn mở thiệp ra, xem xem rốt cuộc nội dung bên trong là gì mà mờ ám ám hoài như thế nãy giờ.
1
2
3
...!nụ cười trên mặt vụt tắt
Trương Thiệu Viễn hớt hãi chạy lên lầu, tìm chiếc bình tại vị trí mà anh đã để nó trước khi ra ngoài làm việc.
"Biến mất rồi..."
Anh nói bằng cả sự tuyệt vọng cùng cực.
Vừa nãy nội dung trên giấy là: Viễn ca, tụi em chân thành xin lỗi anh.
Lưu Quân Hạo uống say, nhìn nhầm bình hoa của anh thành khung bóng rổ mà ném vào..
Bọn em biết anh rất giận, nên bọn em sẽ tránh mặt một thời gian để anh đỡ phải tức giận khi nhìn thấy tụi em.
Viễn ca, tụi em mãi yêu anh, người anh trai tuyệt vời nhất của chúng em.
Trương Thiệu Viễn vò mảnh giấy trong tay, anh muốn thu hồi lời nói khi nãy lại.
Anh cảm thấy về nhà chỉ càng áp lực hơn, mấy đứa này chắc chắc không phải em trai mình mà là báo tinh mới đúng..