“Cậu có biết Tống Tinh Linh không?” Cô nhìn dòng xe như nước bên ngoài cửa sổ. Giữa một chiều mùa đông không khí trong lành, ngồi trong một quán cà phê ngắm người xe qua lại, nghe độc tấu dương cầm thì quả là hưởng thụ.
Phính Đình ưu nhã uống một ngụm cà phê, đặt ly xuống rồi mới đáp: “Không phải Tống Linh Linh mới từ Mỹ về đó chứ? Cô nàng này gần đây rất nổi danh, có bằng cấp, có gia thế, lại có sắc đẹp, không gây xôn xao sao được!” Bóng dáng cô ta liên lục xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao. Thủ đô này tuy lớn nhưng cũng thật nhỏ, đi đâu cô cũng gặp Tống Linh Linh.
Đến cả Phính Đình cũng nói vậy, xem ra cô ta cũng rất khá. “Có lúc mình nghĩ, mình và anh ấy rốt cuộc là gì của nhau? Anh ấy rốt cuộc thật lòng với mình được bao nhiêu?” Thấy Phính Đình đag chăm chú nhìn mình, cô nhún vai nói tiếp: “Nhưng rồi cũng chẳng tìm được đáp án.” Anh thậm chí còn chưa từng nói yêu cô.
Phính Đình nói như vừa an ủi, lại như pha chút ngưỡng mộ: “Cậu đó, có phúc mà không biết mình có phúc. Anh ấy đã vì cậu mà từ bỏ cả rừng mỹ nữ rồi, còn chưa thấy đủ sao? Cậu không biết trước kia Giang Tu Nhân như thế nào đâu, vậy mà bây giờ trông anh ấy hệt như người đàn ông đã có gia đình rồi ấy. Cậu còn muốn anh ấy thế nào nữa?” Đàn ông mà chịu cột chặt mình vào một chỗ, không nghi ngờ gì là anh ta yêu ghê gớm lắm rồi, bởi có mấy người làm được như thế đâu, bên ngoài là cả một thế giới đang hấp dẫn gọi mời kia mà! Có nhiều khi không hứa hẹn gì cũng lại là một kiểu hứa hẹn, bởi đã quá yêu nên sợ hứa rồi sẽ không thực hiện được, chẳng thà lấy hành động ra chứng minh.
Phính Đình bỗng nhiên ngừng lại. Theo ánh mắt bạn, Tử Mặc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với đôi mắt rất sáng và những đường cong duyên dáng, trên người toàn đồ hiệu Chanel đang đi về phía này, có lẽ là có hẹn với bạn. Thấy Phính Đình, cô nàng mỉm cười thay cho lời chào, đi lướt qua, để lại một làn gió thơm ngát. Mặt Phính Đình đầy vẻ kinh ngạc, Tử Mặc cất tiếng hỏi: “Cậu biết cô ấy à?” Khóe miệng cô bạn khẽ cong lên, nửa cười nửa không nói: “Thảo nào người ta nói ngày đừng nhắc người, đêm đừng nhắc quỷ. Cậu biết cô ấy là ai không, chính là Tống Linh Linh mà chúng ta vừa nói đấy!”
Tử Mặc hơi ngạc nhiên, vội nhìn lại hướng Tống Linh Linh vừa đi, nhưng tầm nhìn bị che bởi một số đồ trang trí trong quán nên cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng thanh mảnh với dáng điệu cực kỳ thướt tha. “Thật à?” Phính Đình lườm nguýt: “Thật như trứng luộc, dám cá với cậu đấy. Mình gặp cô ta trong các dịp xã giao mấy lần rồi.” Uống thêm một ngụm cà phê nữa, thấy thần sắc Tử Mặc là lạ, Phính Đình đột nhiên nhớ đến chuyện cô vừa hỏi: “Tự dưng cậu lại hỏi về Tống Linh Linh làm gì?” Cô cười chua chát: “Cậu biết cô ấy là ai không?” Phính Đình nhìn cô, chẳng hiểu gì cả: “Cậu có ý gì?” Nụ cười Tử Mặc càng thêm chói mắt: “Cô ấy là vị hôn thê đích thực của Giang Tu Nhân! Cũng chính là người được gọi là tình địch của mình!” Phính Đình giật mình, quay đầu nhìn đi nhìn lại mấy lần hướng Tống Linh Linh vừa đi: “Cô ấy à? Sao có thể như vậy được?”
“Sao lại không thể chứ?” Cô bình thản vặn lại. Phính Đình bị câu hỏi của cô làm cho ngẩn ngơ, lát sau mới đáp: “Mình chưa từng nghe Bình Hoa nhắc đến bao giờ. Nếu chuyện đó là thật, sao mấy lão ấy lại không biết cho được?” Cô lơ đễnh nói: “Thật! Mình nghe mẹ anh ấy nói, rằng ông của Tu Nhân đã chọn…” rồi đem chuyện ở bệnh viện ra kể từ đầu tới đuôi.
“Vậy cậu định làm gì bây giờ?” Cô còn có thể làm gì nữa??? Tử Mặc chỉ biết cười khổ: “Không ngờ được đến cuối cùng mình lại là người thứ ba phải không?” Phính Đình tuy dai dẳng với Tôn Bình Hoa, nhưng rốt cuộc vẫn là người đến trước, còn người cha mẹ anh ta giới thiệu là kẻ đến sau, chỉ có thể ấm ức làm người thứ ba. Còn cô thì ngược lại, bất luận anh với Tống Linh Linh là như thế nào, tóm lại cô vẫn là kẻ đến sau. Người ta lại nổi trội như thế, chỉ mỗi so về gia thế thôi cũng đã bỏ xa cô, cuộc chiến này chưa cần đánh đã biết thắng thua rồi.
Anh bước vào nhà, ném cặp trên ghế, tìm thấy cô trong bếp như thường lệ. Dạo gần đây, cô rất thích tự mình nấu nướng, dì Trương chỉ việc đi mua đồ ăn về. Anh sợ cô vất vả, đã mấy lần đề cập đến chuyện này nhưng không có hiệu quả nên đành thôi. Rón rén bước tới sau ôm cô, anh hỏi: “Em nấu gì thế?” Cô không rảnh tay, cũng không quay đầu lại: “Măng ” Anh bật cười, lòng thấy ngọt như uống mật: “Sao biết anh thích ăn món này?” “Vậy à? Em có biết anh thích đâu, nếu biết đã sớm nấu cho anh ăn rồi!” Cô nói giỡn, thực ra đây là do mẹ anh cho cô biết, lại còn chỉ cô cách nấu, giờ đây cô chẳng qua là đang muốn thực hành một chút mà thôi.
Vòng tay anh xiết lại, đến khi nghe được tiếng kêu của cô mới hung hăng nói: “Em nói lại một lần nữa thử xem!” Cô bật cười: “Được rồi, em không dám nữa. Nồi măng sắp cháy rồi đây này…” Lúc này anh mới nhẹ nhàng nới lỏng ra.
Khi ăn cơm, hai người ngồi đối diện. Khẩu vị của anh rất tốt, ăn sạch hết những gì cô nấu, lại kể cho cô nghe về chuyện ông nội anh: “Ông của anh thích ăn nhất là món này. Hồi ấy đây là món sở trường của bà nội, nhưng vào thời ấy, hai người phải chia lìa, không được sống gần nhau, cho nên mỗi lần ông trở lại, bà đều làm món này. Măng tươi phải đến mùa mới có, cho nên năm nào bà cũng đào sẵn, đem phơi thành măng khô…” Thì ra còn có chuyện như vậy nữa. Hai người ngồi trên xô pha trong thư phòng, trên chiếc bàn thủy tinh là hai chén trà xanh bốc hơi nghi ngút. Trong không khí lan tỏa một hương vị ngọt ngào. Anh kể tiếp: “Trong ấn tượng của anh, ông nội là một người cực kỳ nóng tính, nhưng bà không bao giờ tranh cãi với ông, chỉ im lặng làm việc nhà. Mỗi lần ông nóng lên, bà lại lặng lẽ tránh đi một nơi, chờ ông hết giận mới trở về. Anh chưa bao giờ thấy ông bà đỏ mặt tía tai với nhau bao giờ. Cô của anh vẫn luôn nhỏ to rằng bà đừng nhẫn nhịn ông quá, nhưng bà nói không sao, nhịn mà ông ấy thấy khá hơn thì bà có thể nhịn cả đời được. Nhiều khi nghĩ lại, anh thấy bà quen chịu đựng quá, chuyện gì cũng tự gánh lấy vào mình. Nhưng đối với bà, khổ nhất chính là khoảng thời gian ông ở trong quân ngũ, không biết sống chết ra sao. Nhiều năm như vậy mà bà còn chịu được, huống hồ bây giờ ông ở ngay bên cạnh, ngày đêm làm bạn với bà, cho nên những chuyện nhỏ nhặt như vậy, sao bà lại không thể nhường nhịn được cơ chứ? Vả lại có lẽ trong lòng bà cũng không cảm thấy khuất tất gì, bà lúc nào cũng chờ ông hết giận rồi lại cười xòa đến bên ông.”
Cô tìm một tư thế thoải mái, đầu gối vào đùi anh, ôm một chiếc gối mềm mại hình bướm với tông màu sáng, rất ấm áp và dễ chịu. Tay anh quấn lấy tóc cô, năm ngón tay xòe thành chiếc lược, lơ đãng chải. “Sau đó có một năm, bà nội đổ bệnh rất nặng. Bác sĩ nói có lẽ bà không qua khỏi, ông liền bạo phát, ba mẹ anh, rồi đến cả cô cũng không ngăn nổi. Nhưng từ đó trở đi, anh không hề thấy ông nổi nóng một lần nào nữa. Ngày ngày ông đến chăm sóc bà, đút cho bà ăn, kêu nhà bếp đổi món liên tục, cũng chẳng chịu cho ai động vào bà, tự ông làm hết. Cứ như vậy kéo dài năm năm. Trong năm năm ấy, ông cũng từ một người khỏe mạnh biến thành tiều tụy, già nua, cho đến khi chính ông cũng trở thành một bệnh nhân.”
“Lúc ấy anh còn rất nhỏ nên không cứ thắc mắc mãi, tại sao tính tình ông đột ngột thay đổi, trở nên tốt như vậy, tại sao ông lại đối xử với bà hoàn toàn khác hẳn trước đây? Ngày nào ông cũng bưng chén cơm ngồi trước giường đút cho bà ăn, dỗ dành bà uống thuốc, chọc cho bà cười… Đến cả anh ông cũng chẳng đối tốt như vậy!” Giọng anh dần dần trầm xuống, đưa mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi cúi đầu hôn trán cô, anh kể tiếp: “Sau đó bệnh tình của bà kéo dài cho đến khi không thể cứu vãn được nữa, ông ngày đêm ở sát bên cạnh, nắm chặt tay bà. Cô và mẹ anh khuyên như thế nào ông cũng chẳng chịu buông ra. Cứ như vậy, ông ở bên bà cho đến tận giây phút cuối cùng…” Thanh âm của anh trở nên nghẹn ngào. Cô khẽ ngẩng đầu lên, anh quay mặt sang một bên như không muốn để cô nhìn thấy. Nhưng Tử Mặc vẫn thấy được trong mắt của anh có gì đó đang lóng lánh. Cô lặng lẽ kéo áo anh, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?” Tay anh nhẹ nhàng vươn tới, rất lớn, rất ấm áp, đan chặt vào mười ngón tay cô, chậm rãi đưa lên nhẹ nhàng hôn: “Sau đó… sau đó chưa tới nửa năm, ông nội của anh cũng qua đời. Ông ra đi rất thanh thản, rất vui vẻ…”
Câu chuyện anh kể khiến cô chợt nhớ tới một ca khúc của Tô Nhuế – “Nắm tay”: “Bởi yêu những gì em yêu, mơ những gì em mơ, nên đau nỗi đau của em, hạnh phúc với những gì em hạnh phúc. Vì đi con đường em đi, khổ những gì em khổ, nên vui niềm vui em vui, theo đuổi những gì em theo đuổi. Bởi không dám nghe lời thề, không dám tin hứa hẹn, nên an lòng khi thấy em im lặng, tự nhủ rằng vận mệnh tương lai sẽ chẳng gió mưa, sẽ không lận đận. Cho nên an lòng nắm tay em mà chẳng phân vân liệu bàn tay ấy có nắm lại tay mình. Con đường kiếp trước chẳng dễ đi, nhưng đã có người làm bạn. Con đường kiếp này còn lắm gập ghềnh, nên hãy nắm tay nhau, kiếp sau ta lại chung lối…” (hic, nói chung nghĩa lời hát này là như thế, mọi người hiểu tạm như vậy nhé, iCy thực không đủ trình độ lẫn kiên nhẫn để chuyển sang tiếng Việt sao cho nó xuôi tai *khóc*)
Giọng hát kiên định mà tang thương ấy như đã nếm trải mọi tư vị cuộc đời, kinh qua nỗi đau tình nhân thế, cho nên mới có thể sâu lắng và thấu hiểu đến vậy. Thì ra đã nắm tay nhau rồi thì bất luận cuộc sống có đắng cay hay ngọt bùi cũng phải có nhau, để đến tuổi xế chiều nhìn lại, trong lòng không cảm thấy tiếc nuối.
Hai người nấn ná trong thư phòng rất lâu. Lúc này đây, cô cảm thấy gần anh hơn bao giờ hết, đầu gối trên đùi anh mà nghe lòng tĩnh lặng. Cũng giống như khi còn bé, nắm bàn tay to lớn của cha, cô cảm thấy tất thảy trên đời này thật tươi đẹp, chẳng có gì đáng sợ, sau đó yên tâm ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cô không biết khi nào anh sẽ nói với mình về chuyện Tống Linh Linh. Không muốn chủ động mở miệng, chỉ có thể chờ, ngày qua ngày phấp phỏng không yên. Thấy Trầm Tiểu Giai lúc nào cũng cười tươi như hoa, có thể thấy cô nàng với bạn trai rất khăng khít. Vị trưởng phòng Tịch không thể thành đôi với cô cũng đã bén duyên với bạn học cũ. Cho nên mới nói, duyên đến thì thành, không đến thì có giương mắt nhìn cũng vô ích.
Điện thoại lanh lảnh reo lên, người gọi là Phính Đình. Cô bắt máy: “Alô!” Phính Đình thăm dò: “Dạo này có bận không?” Cô cười: “Không bận lắm!” “Muốn đi mua sắm không?” Thời trang xuân đã được tung ra, Phính Đình xưa nay thích mua sắm nên dĩ nhiên không bỏ qua dịp này. Suy nghĩ một lát rồi cô trả lời: “Ừ, đi!” Hai người hẹn địa điểm gặp mặt, sau đó cúp điện thoại. Cô gọi cho anh báo tối nay không về nhà ăn cơm. Biết cô với Phính Đình ra ngoài mua sắm, anh mới đồng ý: “Được rồi, mua xong gọi cho anh để anh đi đón.” Định cúp máy thì anh lại nói: “Thẻ ngân hàng lần trước anh đưa cho em có ở đó chứ? Nhớ mua nhiều chút nhé!” Lần trước anh làm cho mấy tấm thẻ, cô chưa dùng tới, cũng không nhớ để ở đâu. Nghe anh nhắc đến, cô ậm ừ mấy tiếng, sau đó cúp máy.
Theo chân một người đẹp như Phính Đình, các nhân viên bán hàng cũng phục vụ niềm nở hơn nhiều, chẳng giống trước kia khi cô đi một mình, mà thường là xem chứ không mua. Một đám nhân viên tíu tít xúm quanh Phính Đình, chỉ một giờ đồng hồ sau cô nàng đã có trong tay rất nhiều chiến lợi phẩm.
Lại đi lượn một vòng nữa, thấy cũng đủ rồi nên cô gọi điện cho anh đến đón mình ở shop. Phính Đình đang thử đồ. Chợt đám nhân viên bán hàng chào một người khách mới tới với khuôn mặt tươi cười: “Xin chào cô Tống, mấy ngày cô không tới rồi, chỗ chúng tôi gần đây có nhập về thêm rất nhiều đồ mới.” Người được gọi là cô Tống kia nói: “Đem đến cho tôi xem thử một chút!” Trong giọng nói êm ái có pha vẻ cao ngạo. Nhân viên bán hàng vội vàng lấy hàng tá đồ đi qua. Tử Mặc đang ngồi giở tạp chí ra coi, trong nhất thời ánh mắt lướt tới người kia, không khỏi kinh ngạc. Đó là Tống Linh Linh. Cô nàng đang ngắm nghía y phục, trông có vẻ hài lòng, quay đầu hỏi nhân viên bán hàng: “Chỉ có màu này thôi à?” “Dạ, còn có màu vàng nhạt nữa. Giờ đang là thời trang mùa xuân nên tông màu hơi sáng một chút.” Tống Linh Linh nhìn lại y phục rồi nói: “Gói lại giùm tôi mấy bộ này nhé!” Ngay lúc đó, Phính Đình trong bộ đồ thử bước ra: “Tử Mặc, cậu thấy sao?” Trên người cô là một bộ váy liền thân lóng lánh với eo lưng rất cao, làm tôn lên những đường nét gợi cảm của Phính Đình, trông vừa cao quý vừa xinh đẹp. Tử Mặc gật đầu: “Đẹp lắm!” Cô bạn bật cười: “Bộ nào cậu cũng nói đẹp! Hôm nay tớ mà phá sản là tại cậu đó!” Tử Mặc cũng bật cười: “Nói cậu đẹp cũng có tội! Đúng là khó chiều!”
Phính Đình dúi cho cô một bộ váy màu xanh: “Cậu mặc thử xem! Da cậu trắng, mặc màu xanh rất đẹp, lại gợi cảm nữa!” Hai chữ gợi cảm đó nghe thật xa vời với cô, Tử Mặc lắc đầu, nhưng Phính Đình vẫn nhất quyết đẩy cô vào phòng thử đồ.
Chiếc váy mang phong cách cổ điển với tay lỡ, thân cao và đường viền đăng ten, mặc xong, kiểm tra dây khóa kéo rồi cô mới đẩy cửa bước ra. Mắt Phính Đình sáng lên: “Mình cũng có mắt chọn đấy chứ, biết ngay cậu mặc bộ này sẽ đẹp mà!” Một cô nhân viên cũng bước tới phụ họa: “Đúng vậy, cô đây mặc rất đẹp.” Cô nhìn vào gương, quả nhiên không hổ là hàng hiệu, chỉ một chiếc váy đơn giản thôi mà mặc lên rất đẹp. Chợt giọng Tống Linh Linh vang lên: “Còn bộ nào giống bộ cô kia đang mặc không?” Nhân viên bán hàng trả lời: “Dạ không, thưa cô Tống. Kiểu này chỉ có hai bộ duy nhất, một ở Bắc Kinh và một ở Thượng Hải thôi.” Tống Linh Linh chỉ biết ừ hữ, không nói gì. Cô nhân viên bán hàng kia là một người giàu kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết người đang mặc thử đồ kia trên người chẳng có thứ đồ hiệu nào, biết ngay là chỉ thử không mua, bèn bước tới hỏi: “Cô đây có muốn mua hay không? Nếu không thì cô Tống muốn thử một chút!” Tuy lời nói khá lịch sự, chẳng có ai là không nhận thấy ý tứ ẩn chứa trong đó.
Phính Đình cười lạnh, không thèm liếc cô ta, nói: “Chúng tôi có nói là không mua à?” Vu Phính Đình là khách quen ở đây nên cô nhân viên kia cũng biết, mà Tống Linh Linh dù mới chỉ ghé qua mấy lần nhưng lần nào cũng đều mua rất nhiều nên dĩ nhiên bọn họ cũng muốn o bế. Thấy vậy, Tử Mặc kéo Phính Đình lại, ý bảo cô đừng nói nữa. Thật ra cô thấy chuyện này cũng thường thôi, đâu cần thiết phải gây với người ta. Tuy bộ váy này rất đẹp, nhưng giá của nó cũng khiến người ta phát sợ rồi, cần gì vì chút nóng giận mà tiêu phí tiền?
Phính Đình không nghe, đang định tiếp tục thì chợt thanh âm Giang Tu Nhân truyền tới: “Bộ váy này trông cũng được!” Hai người ngạc nhiên quay đầu lại, anh chẳng biết đã đến từ lúc nào, đang tựa người vào cây cột thủy tinh nhìn cô. Anh bước tới, ngắm nghía vài lượt rồi cười: “Rất có khiếu thẩm mỹ, bộ này hợp với em lắm!” Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, cô biết anh đã bị chọc giận, có lẽ đã đứng ở đây khá lâu và chứng kiến màn kia rồi, liền vội nói: “Em không thích bộ này lắm, để em đi thay ra!” Anh vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Nhưng anh thích!” Ôm lấy cô, anh xoay sang lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng: “Đem tất cả đồ mới nhất chỗ các cô, size nhỏ nhất, mỗi bộ một màu, gói lại hết cho tôi!”