Sau này cô nhớ lại tình cảnh ở shop thời trang cao cấp hôm đó, trừ tên tội khôi họa thủ là anh ra, tất cả đều bị chấn kinh, dĩ nhiên là bao gồm cả Tống Linh Linh.
Tình cảm vốn là chuyện của riêng hai người, không có cái gọi là đến trước hay đến sau, cũng chẳng thể chuyển nhượng, cho nên Tử Mặc không cảm thấy thẹn với lòng mình. Chỉ có điều ba người trong cuộc sẽ cảm thấy khó xử. Phính Đình chỉ để lại cho cô một câu: “Tử Mặc, nếu có một người đối với mình được như anh Giang nhà cậu, mình cũng thấy đáng!” Thế rồi cuối cùng rồi cũng có người phá vỡ thế cục bế tắc ấy – Tống Linh Linh. Cô nàng hẹn gặp cô, nói thẳng vào vấn đề: “Thì ra là cô!” Tử Mặc chỉ cười trừ. Thật ra cô không có ấn tượng xấu với Tống Linh Linh. Khi con người ta có được tất thảy những gì mà những người phụ nữ khác đều mơ ước thì cũng khó tránh khỏi trở nên kiêu kỳ. Vả lại, hôm đó ở trong shop, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không làm gì quá đáng, chỉ hỏi nhân viên cửa hàng xem còn có bộ nào như thế nữa hay không, tất cả đều do cô nhân viên kia tự cáo mượn oai hùm mà ra.
“Tôi là vợ chưa cưới của Giang Tu Nhân!” Tống Linh Linh lẳng lặng nhìn cô, lời nói mang vẻ đề phòng. Tuy vậy khi chẳng thấy vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Tử Mặc như mong đợi, chính cô lại kinh ngạc: “Cô đã biết rồi sao?” Tử Mặc uống một ngụm trà, nụ cười vẫn ở trên môi, trả lời: “Đúng vậy.”
“Hôm nay cô tới đây không phải muốn đưa cho tôi một tờ chi phiếu, kêu tôi tránh xa anh ấy hay sao?” Trên TV hay trong tiểu thuyết cũng đều có tình tiết này. Tống Linh Linh cúi đầu, trông như đang rất buồn cười:” Nếu tôi làm như vậy thật thì sao?” Đột nhiên Tống Linh Linh cảm thấy cô gái này không giống như mình đã tưởng tượng, chẳng trách có thể ở bên Giang Tu Nhân lâu như vậy mà lại chẳng có dấu hiệu chia tay.
“Vậy thì phải xem con số cô đưa ra rồi!” Tử Mặc vẫn cười: “Chỉ sợ cô đưa ra không nổi con số này thôi!” Có lẽ với những người khác, có nhiều thứ có thể mua được bằng tiền, có cao giá đến mấy rồi cũng sẽ có một mức nào đó, nhưng với cô thì khác. Chỉ cần một ngày anh và cô chưa chia tay, đó chính là vô giá. Nếu anh buông tay, thì tất cả sẽ chẳng còn đáng giá một xu.
Tống Linh Linh uống mấy ngụm cà phê, cười: “Để cho cô phải thất vọng rồi, tôi cũng không có ý như cô nói đâu. Dù sao thì cô cũng biết tính toán, ắt sẽ biết ở bên anh ấy sẽ được lợi nhiều hơn, vượt xa con số tôi có thể trả.” Nghe đến đây, Tử Mặc bối rối không hiểu, vậy rốt cuộc hôm nay cô gái này hẹn cô tới đây là vì chuyện gì? Mời cô uống trà tán gẫu sao?
Tống Linh Linh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở chút thôi. Cô và anh ấy không thể có kết quả, bác Giang tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu. Cho dù hai người có kết hôn được, nhưng kết thúc vẫn sẽ là ly hôn mà thôi. Cô và chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh sống từ nhỏ cũng khác, dù có đến được với nhau thì sau này cũng sẽ không ngừng xảy ra bất đồng. Trong nhóm chúng tôi cũng có trường hợp giống như cô vậy, theo tôi biết thì chẳng có mấy ai hạnh phúc. Sự chênh lệch giữa hào quang bên ngoài và thực tế lớn lắm. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tìm người có hoàn cảnh như mình.”
Không thể phủ nhận Tống Linh Linh nói rất có lý, cũng gần giống với suy nghĩ trước đây của cô. Nhưng giờ Tử Mặc đã thay đổi rồi, cũng giống như Hình Lợi Phong nói, không thử thì làm sao biết không thể hay có thể? Thà rằng thử, dẫu thất bại cũng sẽ không hối tiếc!
Nhìn Tống Linh Linh, cô chân thành nói: “Cảm ơn cô. Có thể nói với tôi những lời này, chứng tỏ cô là một người tốt.” Dù Tống Linh Linh đến để thị uy, nhưng ít ra cô cũng rất quang minh lỗi lạc.
“Chỉ có điều chúng ta cũng không biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, không phải sao? Cứ coi như môn đăng hộ đối đi, nhưng người ta vẫn ly hôn đầy ra đó thôi.” Nếu giữa cô và anh là một ván cược thì cô đã trót đặt cược, không cách nào đổi ý được nữa rồi.
Tống Linh Linh cười: “Chỉ hi vọng những lời thề non hẹn biển hôm nay của hai người rồi sẽ không trở thành dĩ vãng của ngày sau.” Trong nụ cười ấy không hề có sự chế nhạo, cũng chẳng có ẩn ý gì, chỉ đơn thuần là một nụ cười. Điều đó khiến cô thấy rằng Tống Linh Linh thực ra cũng không cao ngạo như vẻ bề ngoài, nếu không vì gặp sai thời điểm, sai hoàn cảnh, sai phương thức, có lẽ hai người đã có thể là bạn.
Anh với cô cũng chẳng có gì gọi là thề non hẹn biển, mãi chẳng đổi thay, nhưng điều này cũng chẳng cần thiết phải nói cho người khác biết. Giờ mà cô có thề với trời anh chưa từng nói ba chữ “Anh yêu em” với mình, chắc cũng chẳng ai tin!
“Cô có sẵn lòng đứng trước mặt các vị trưởng bối ước định sẽ kết hôn cùng anh ấy không?” Cô hỏi lại Tống Linh Linh, trực giác mách bảo rằng một cô gái như thế tuyệt sẽ không chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ.
“Tôi sẵn lòng là một chuyện, còn tôi không muốn lại là một chuyện khác!” Tống Linh Linh nhướng cặp mày thanh tú đáp lại. Tử Mặc cười, giờ thì cô đã hiểu cô gái này chẳng qua chỉ không cam lòng làm kẻ bại trận mà thôi. Có lẽ cô ấy tức giận là vì Giang Tu Nhân đã phớt lờ mình, nhưng bất luận là gì đi nữa, Tử Mặc cũng đã quyết: “Tôi cũng vậy! Xem ra chúng ta có chung suy nghĩ! Cô sẵn lòng tiếp tục ước định của người lớn là chuyện của cô, còn tôi với anh ấy là chuyện của chúng tôi!”
Nếu có một ngày duyên phận của anh và cô chấm dứt, thì đó là chuyện riêng của hai người. Cũng có thể một ngày nào đó, anh yêu Tống Linh Linh và muốn kết hôn với cô ấy, thì đó cũng là chuyện giữa anh và Tống Linh Linh. Không cần phải giải thích với người thứ ba, cũng chẳng cần người thứ ba thông hiểu! Trong cuộc đời này, có rất nhiều thứ mà có lẽ cả đời này chúng ta không thể có được, cho nên không có cũng chẳng sao, cũng sẽ chẳng có gì tiếc nuối. Có những thứ đã từng thuộc về ta nhưng cuối cùng lại vuột mất đi, dĩ nhiên là sẽ nuối tiếc, nhưng chỉ cần khi chúng còn trong tay ta, ta cố gắng trân trọng, ta phấn đấu, thì dù có tiếc nuối cũng sẽ thấy cam lòng.
Xe Tống Linh Linh vừa rời đi thì anh đã đến đón cô. Trời đang đổ mưa, những giọt mưa tí tách rơi trên mặt đất như có một bàn tay nhỏ bé nào đó đang nhịp lên những phím đàn, tạo nên những khúc nhạc lay động lòng người. Anh vừa lái xe, vừa quay sang nhìn cô: “Có chuyện gì vui sao? Anh thấy em có vẻ rất vui!” Cô chỉ cười, không đáp. Cứ ngỡ mình sẽ lui bước, như một con rùa rụt đầu vừa gặp chuyện đã chui vào mai, bảo vệ mình một cách mù quáng, nhưng cuối cùng thì cô cũng đã dấn thân như một loại bản năng, tìm cách bảo vệ những gì thuộc về mình.
Đột nhiên một ý tưởng tinh nghịch lóe ra trong đầu, cô quay sang nhìn anh nói: “Hôm nay em đi uống trà với Tống Linh Linh!” Anh ngẩn ra, bẻ tay lái vào ven đường, dừng xe lại. Không khí yên lặng khoảng một phút đồng hồ, sau đó anh mở miệng đầy bất an: “Cô ấy nói gì với em không?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Có, nói rất, rất nhiều.” Anh hơi cuống lên, vội nắm lấy tay cô, bất giác dùng lực khiến cô thấy đau: “Em đừng nghe cô ấy, anh chưa từng thừa nhận chuyện với cô ta!” Tử Mặc dịu dàng nhìn người đàn ông trước mắt mình, trong lòng từng đợt sóng ngọt ngào tuôn trào, luồn lách đến mọi ngóc ngách cơ thể. Cô từ tốn: “Em biết… Em biết!” Anh thở phào một hơi, trong mắt có một điều gì đó khó nói được thành lời, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Anh vốn định giải quyết xong xuôi rồi mới cho em biết.” Cô thấp giọng “Ừ.” một tiếng. Giờ đây chẳng có gì quan trọng nữa, bởi anh đang ở bên cô, bằng xương bằng thịt, đó mới là điều quan trọng.
Giọng anh chậm rãi vang lên: “Trước kia ông nội của anh và ông của cô ấy là chiến hữu, có một lần ông anh bị thương, suýt chút nữa không qua khỏi, nhờ có ông cô ấy cõng ra khỏi chiến trường mới thoát. Sau đó khi có gia đình, ông anh mới nói đùa rằng nếu hai nhà có con trai và con gái thì để cho chúng lấy nhau. Nhưng rồi cả hai người đều có con trai, cho nên đành chờ đến đời cháu làm thông gia.”
“Cứ như vậy, hai nhà vẫn giữ lời nói đùa năm ấy. Sau đó đến thời loạn lạc, ông bà anh bị điều xuống cơ sở rèn luyện, ba anh cũng bị cho là người theo cánh hữu. Ông nhà bên đó thì đã qua đời sớm rồi nên vô sự, hai nhà không còn liên lạc nữa. Mãi cho đến khi ông nội anh được rửa oan, lúc đó mới nối lại liên lạc. Vẫn tưởng là nói đùa, ai dè ba mẹ Tống Linh Linh lại…”
Cô nhẹ nhàng vươn tới hôn anh, đôi môi mềm mại hòa quyện lấy hơi thở mạnh mẽ của anh. Anh cũng không cam yếu thế, rất nhanh chuyển từ khách sang chủ. Trong chuyện này, dĩ nhiên khoảng cách giữa cô với anh là một trời một vực, chỉ cần anh muốn, anh có thể sử dụng vô số kỹ xảo. Cho đến khi cả hai đều sắp không thở nổi, anh mới lưu luyến buông cô ra. Lúc này cô mới chợt nhận ra là hai người đang ở trong xe, cũng may bên ngoài trời đang mưa, người qua đường cũng vội vã, nếu họ có thấy có lẽ cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Trên vỉa hè có một đôi đầu tóc bạc phơ, ông cụ cầm một cây dù đen, nắm tay bà cụ đi khoan thai, thỉnh thoảng họ lại quay đầu nhìn nhau cười. Cơn mưa, dòng người, dòng xe, dường như hết thảy trên thế gian này chẳng liên quan gì đến họ. Mắt cô chợt ươn ướt. Hệt như có thần giao cách cảm, anh quay đầu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Sau này chúng ta cũng sẽ như thế!” Thì ra anh có thể nhìn thấu được đáy sâu trong lòng cô, biết cô nghĩ gì, cần gì. Như vậy là đã quá đủ rồi, chắng phải sao? Đâu nhất thiết phải là thiên trường địa cửu?
~THE END~