"Thực ra tôi không hối hận."
"Tôi chỉ... chỉ là có lỗi với những người anh em này."
“Tôi gặp Thế Giới, tôi là người mang sứ mệnh...”
"Gia nhập Cục An ninh, làm việc dưới trướng của Thế Giới, làm những việc có ý nghĩa như vậy. Tôi chưa bao giờ hối hận."
"Nhưng mà, bây giờ... tôi thực sự không thể tiếp tục được nữa..."
Nói xong, Dick từ từ nhắm mắt lại.
Nhóm người Cao Nghĩa Thịnh không nỡ chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt này.
Bọn họ người thì bật khóc, người thì nhắm chặt mắt lại.
Chỉ có Lục Minh, nhìn sang một bên
Grey đang đứng ở đó, bụng gần như bị mổ phanh ra, cả người mờ ảo. Khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Minh, Grey khẽ nhếch miệng cười một tiếng.
Anh ta chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ vào Dick.
Thế là Lục Minh gật đầu.
"Tôi nhận lời ủy thác của anh."
"Cảm ơn."
Bóng người mờ ảo kia trôi nổi đến bên cạnh Lục Minh.
Lục Minh đưa tay, vuốt ve bóng người.
Hồn thể ngưng tụ thành một khối, bị Lục Minh búng tay ném vào cơ thể Dick.
Chỉ có Lục Minh mới có thể nhìn thấy, ngọn lửa linh hồn sắp tắt của Dick, như được thêm nhiên liệu, lại bùng cháy.
"Đưa đến bệnh viện đi, vẫn còn cứu được."
"Cái gì?"
Đặng Khải đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy đội trưởng nhà mình mặc dù đang hôn mê, nhưng mà đúng là vẫn nhìn thấy hô hấp yếu ớt.
“Chuyện này...”
"Chờ thêm một lúc nữa, thì thực sự không cứu được đâu.”
Lời này vừa thốt ra, Đặng Khải lập tức không chút do dự.
Anh ta và Cao Nghĩa Thịnh, còn cả Susan đỡ Dick lên xe, đạp mạnh chân ga, cấp tốc phóng về phía bệnh viện.
...
Gió lạnh thổi qua.
Trên bãi đất trống trước nhà máy, chỉ còn lại Lục Minh, Hi Vọng, Rubio sống dở chết dở, và Quỷ anh.
Ánh trăng ảm đạm rọi xuống, chiếu sáng khuôn mặt Lục Minh, như thể đội cho Lục Minh chiếc vương miện chiến thắng.
"Nói về chuyện của các người đi."
Lúc này, Lục Minh cuối cùng cũng có thời gian xử lý boss của phó bản rồi.
Hắn nhìn Quỷ anh và Rubio đang ôm lấy nhau, đối phương cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Rubio lên tiếng trước: "Tha cho con tôi, còn tôi thì anh muốn chém muốn giết gì thì tùy.”
“Ư ư...”
Tiểu quỷ anh ghé vào trong ngực Rubio, nhe nanh múa vuốt như muốn nói gì đó, ý tứ chắc là giống như Rubio nói.
Chính là dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cha.
Hi Vọng nghiêng đầu, giống như đang chứng kiến một chuyện vô cùng kỳ quái.
Không biết hai kẻ này dựa vào đâu mà lại nghĩ mình có tư cách cò kè mặc cả với Lục Minh vậy?
Thực ra thì...
Bọn họ đúng là có tư cách.
Rubio là người thông minh.
Anh ta đã nhanh chóng nhận ra thứ mà Lục Minh cần.
Rubio hoàn toàn không để tâm đến máu chảy đầm đìa, anh ta nhìn chằm chằm Lục Minh, khẽ nói.
“Anh có thể khống chế Quỷ hồn đúng không?”
Tất nhiên.
“Tôi chết cũng không sao, nhưng con của tôi, nó có thể trở thành trợ thủ của anh. Trợ thủ dâng tới tận cửa như thế này, chắc anh không đến mức không muốn đâu chứ?”
Trợ thủ dâng tới tận cửa, tất nhiên là Lục Minh không thể nào không muốn được!
Nhất là trong phó bản lần này, Lục Minh đã trải nghiệm được thực lực của Quỷ anh. Nếu như hắn có nhiều con át chủ bài, vậy thì sau này cho dù con đường phía trước có gian nan đến đâu thì cũng có thể vượt qua được.
“Thế nên, cậu thấy đấy, khụ khụ khụ...”
Rubio ho khan hai tiếng, nụ cười lại càng thêm sâu hơn.
“Giết tôi, đưa nó đi, đối xử tử tế với nó. Tất nhiên, nếu như anh không đối xử tử tế với nó thì tôi cũng chẳng thể nào sống lại mà giết anh được.”
"Cứ làm như thế đi."
Nhưng mà Quỷ anh lại không đồng ý với giao dịch này.
Nó nghiến răng nghiến lợi, mặc dù cơ thể đã vô cùng suy yếu, nhưng hung tính không hề giảm đi chút nào.
Lục Minh nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Thế này đi, chúng ta làm một giao dịch, cũng có thể gọi là ủy thác.”
Hắn nhìn về phía Quỷ anh, rồi chỉ vào Rubio.
“Ngươi đi theo ta, ta không giết cha ngươi, thế nào?”
Rubio bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Minh.
Anh ta thực không nghĩ tới, đến cuối cùng mình lại còn có đường sống!
Thực ra Lục Minh cũng chẳng có biện pháp nào cả.
Quỷ anh này cho dù có suy yếu đến đâu thì vẫn là Ác linh.
Trước mắt, năng lực Cộng linh vẫn còn có giới hạn, và Quỷ anh đã suy yếu đến mức gần như vô dụng này nằm dưới giới hạn của Cộng linh.
Nhưng đáng tiếc, Lục Minh không có cách nào chinh phục được Quỷ anh.
Việc cưỡng bức giam giữ một quỷ vật cấp cao vào trong cơ thể sẽ tạo ra gánh nặng không nhỏ cho Lục Minh, đồng thời hắn còn không thể nào sử dụng được năng lực của quỷ vật- Đây là một hành vi tốn công vô ích.
Chỉ có một điểm có thể giải quyết vấn đề này.
Đó là để Quỷ vật cam tâm tình nguyện đi theo mình.
Loại vật như Quỷ vật, nói là phức tạp thì nói là phức tạp, nhưng nói là đơn giản thì thực ra lại đơn giản…
Bọn chúng sinh ra từ chấp niệm, bản chất thực của bọn chúng tương đối thuần túy, chứ không đen tối như con người.
Chỉ cần bọn chúng gật đầu, cam tâm tình nguyện đi theo Lục Minh, lại cộng thêm với năng lực Cộng linh và Ảnh Tử áp chế, thì gần như không có khả năng phản bội lại Lục Minh. Lúc trước khi ở tế đàn, U hồn kia phản bội Lục Minh, đó là trường hợp đầu tiên trong đời mà Lục Minh nhìn thấy, đến giờ cũng vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Cũng chính vì vậy mà Lục Minh mới thích ủy thác và giao dịch - không chỉ với con người mà còn với cả ma quỷ.
Đây không phải là một điều kỳ quặc.
Đúng hơn là có những mối quan tâm thực tế để theo đuổi.
Tại thời điểm này.
Lục Minh đề nghị giao dịch- Quỷ anh đi theo Lục Minh, Lục Minh tha mạng cho Rubio.
Giao dịch này rõ ràng là đôi bên cùng có lợi.
Quỷ anh hình như cũng nghe hiểu được ý tứ của Lục Minh.
Nó quay đầu nhìn Rubio, lại nhìn Lục Minh, lẩm bẩm hồi lâu, rồi nhào về phía Lục Minh, thân thể dung nhập vào người Lục Minh.
Ủy thác bắt đầu có hiệu lực.
Lục Minh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bệnh viện.
Sau đó, hắn cũng chẳng thèm nhìn Rubio, mà chỉ xoay người nhặt cặp dao giải phẫu của Rubio lên, quay người đi vào trong nhà máy.