Chương 22: Có tiền thật là tốt (1)
Nhưng dến khi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ hắn mới phát hiện ra một vấn đề nữa??
Bây giờ hắn đang thừa sức, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không ngủ được?
Chuyện gì thế?
Lục Vân ngẫm nghĩ một hồi sau đó quả quyết mở Wechat lên bấm vào avatar của Tô Thần.
“Người anh em, thuốc cường hóa gen có tác dụng phụ đúng không? Sáng nay ta dậy từ lúc bảy giờ, hiện tại là hơn mười một giờ đêm rồi nhưng sao ta không thấy buồn ngủ chút nào??”
Tô Thần trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Ngươi sử dụng thuốc cường hóa gen rồi? Thấy thế nào?”
“Thấy tinh lực sung mãn, thể lực dư thừa, một đấm là có thể đánh chết một con trâu.”
“Chuẩn rồi mà? Thuốc này có thể giúp ngươi tiến hoàn toàn, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đương nhiên tinh lực cũng tăng lên theo!”
“Ý ngươi là sau này ta không cần ngủ nữa?”
“Cũng không đến nỗi đấy, cơ mà trong thời gian dài không vận động kịch liệt, ngươi không ngủ năm bảy ngày cũng được.”
“Đờ mờ, làm vậy cơ thể sẽ không sụp đổ sao?”
“Yên tâm, mệt là ngủ được. Bổ sung năng lượng đầy đủ là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
Nghe Tô Thần giải thích xong, Lục Vân hơi im lặng.
Một ngày người bình thường cần ngủ từ sáu đến tám tiếng, có người thậm chí còn cần mười đến mười hai tiếng.
Bây giờ hắn lại có thể tiết kiệm thời gian ngủ??
Nghĩ tới tình trạng cơ thể mình hiện tại, Lục Vân lại càng không ngủ được.
“Hay đứng dậy thử thể năng hiện tại của bản thân đi?”
Từ lúc sử dụng thuốc cường hóa gen, Lục Vân chỉ biết mình đã trở nên mạnh mẽ và năm giác quan cũng đã nhạy cảm hơn.
Hắn không biết cực hạn của cơ thể mình nằm ở đâu.
Nên việc thử là điều hoàn toàn cần thiết.
“Nói là làm!!”
Nghĩ tới đây, Lục Vân quyết định bỏ lại áo khoác ở khách sạn. Hắn ra cửa bắt xe đi tới một nơi khá vắng vẻ ở ngoại ô.
Hắn tìm được một cái cột điện, áng chừng khoảng cách xong, hắn lấy điện thoại di động ra bấm giờ.
Chuẩn bị, chạy!
Mấy giây sau, Lục Vân trợn tròn mắt.
“Móa, 100m 3.87 giây? Thật hay giả vậy??”
Dù khoảng cách này không chắc chắn là 100m, đồng hồ bấm giờ trên điện thoại cũng chưa chắc đã chính xác. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, đồ hắn mặc là áo lông và quần jean.
Hắn có thể khẳng định nếu hắn mặc đồ thể theo, hắn có thể rút ngắn thời gian.
Người giữ kỷ lục thế giới nội dung chạy 100m là Bolt cũng phải tốn 9.58 giây đó!!
Nội tâm chấn động Lục Vân nhanh chóng tìm được một công trường chưa hoàn thành xong việc.
Thấy một chiếc xe ba gác đầy cát, hắn hít sâu một hơi!
Hắn lặng lẽ đi tới, dùng một tay kéo xe!
“Lên!” Tay như cầm một cái túi nặng 20kg khiến Lục Vân vô cùng ngạc nhiên!
“Một chiếc xe ba gác chở đầy cát phải nặng ít nhất 400kg, ta dùng một tay kéo vẫn còn dư sức? Nói cách khác bây giờ một tay của ta có thể nâng vật nặng ít nhất một tấn? Sức mạnh này còn khủng khiếp hơn Hạng Võ và Lý Nguyên Phách đấy chứ?”
Lục Vân nhẹ nhàng đặt tay đẩy xe xuống rồi nhìn xung quanh!
“Vả lại trong đêm khuya mắt ta còn nhìn thấy rõ hơn người bình thường? Thuốc cường hóa gen trâu bò quá!”
“Này, làm gì thế?”
Có tiếng hét từ xa truyền tới khiến Lục Vân giật mình.
Vừa dứt lời, ánh sáng từ đèn pin xuất hiện trong tầm mắt của hắn!
Hóa ra là gác đêm ở công trường?
Lục Vân không kịp nghĩ nhiều, không chờ đối phương phát hiện ra mình, hắn lập tức trốn khỏi công trường.
Tốc độ nhanh, tứ chi nhạy bén, người gác đêm còn không cả thấy bóng của hắn…
Nhưng biết được tham số sức mạnh hiện tại của mình khiến Lục Vân thấy khá thỏa mãn.
Chạy khoảng hai giờ hắn đã quay lại khách sạn.
Tim không đập nhanh, mũi không thở mạnh, sức mạnh khác hẳn với thường nhân này giúp hắn có được sự thoải mái tối đa.
…
Sáng hôm sau, Lục Vân lên điểm danh rồi nằm xem mấy video ngắn đến hơn sáu giờ.
Đứng dậy rửa mặt, tinh thần hắn vẫn phấn chấn.
Hắn lấy điện thoại ra gửi cho Sở Tiểu Kiều mấy tin nhắn.
“Tiểu Kiều, tối qua mẹ ngươi lại đến tìm ta. Chúng ta trò chuyện rất lâu, những chuyện ngươi nhờ ta chuyển lời ta đều nói hết cho bà ấy, mẹ ngươi vui vẻ khen ngươi ngoan ngoãn.”
“Ngoài ra mẹ ngươi còn bảo ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi có chơi cùng cô gái Lý Tuyết ở trấn trên không?”
“Mẹ ngươi nói ngày trước bà có một cái vòng ngọc màu trắng nhưng không tìm được. Rồi có một ngày khi đi qua cửa nhà Lý Tuyết bà thấy mẹ cô ta đeo một chiếc vòng giống thế.”
“Cái vòng ngọc trắng đó là món quà một người bạn tặng mẹ ngươi. Vì một lần bất cẩn mà mặt ngọc dã bị trầy, vậy nên bà không thể nhận sai được. Nhưng vì lúc đó ngươi đang học lớp mười hai, bà sợ ảnh hưởng tới việc học của ngươi nên không nói cho ngươi biết.”
“Ừ, hình như là mấy điều này thì phải.”
Đây là những điều Lý Tố Tố dặn dò hắn ngày hôm qua để hắn truyền đạt. Nhưng đây là báo mộng mà, không ngủ một giấc sao trình bày được??