Chương 23: Có tiền thật là tốt (2)
Gửi xong những tin nhắn này, Lục Vân cũng không quan tâm đối phương có trả lời không. Hắn nhét ba tấm giấy da dê của Lâm Thần vào túi ấy, sau đó gom túi châm cứu, sạc điện thoại và mấy vị thuốc Đông y mua hôm qua vào túi, chuẩn bị lên đường tới Thượng Hải.
Quả nhiên, vé máy bay hạng thương gia và vé máy bay hạng thường không giống nhau.
Chẳng những có lối đi VIP mà còn có khu nghỉ ngơi riêng, thậm chí còn có thể lên máy bay trước thời gian.
Khu nghỉ ngơi có rất nhiều món ăn, và chúng đều là đồ miễn phí.
Máy bay của Lục Vân khởi hành lúc tám giờ sáng, hắn bắt xe tới sân bay khi trời chưa bảy giờ nên mới may mắn được ăn sáng ở đây.
“Chào mừng quý khách lên máy bay.”
Sau khi ăn một bữa sáng lớn như sài lang hổ báo, dưới sự chỉ dẫn của bảng tên và nhân viên, Lục Vân đi tới khoang hạng nhất.
Dù đây không phải lần đầu Lục Vân đi máy bay nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn ngồi khoang hạng nhất.
Thấy cả khoang chỉ có tám ghế trống, giữa hai ghế còn có tấm chăn, Lục Vân không khỏi khen ngợi một câu.
“Cuộc sống của người có tiền thích thật!!”
“Kính chào quý khách, mời quý khách chọn ghế ngồi cho chuyến bay lần này…”
Tiếp viên nữ của khoang hạng nhất cũng có hai người.
Lục Vân mới ngồi không bao lâu đã có một nữ tiếp viên xinh đẹp đứng ra lễ phép giới thiệu cho Lục Vân những điều cần biết về khoang hạng nhất.
Các tiếp viên nữ đều là những cô gái xinh đẹp, tiếp viên của khoang hạng nhất cũng vậy.
Lục Vân quan sát đối phương.
Mặt trứng ngỗng, thắt eo, tắt đen.
Dù nhan sắc và vóc dáng có kém hơn Sở Tiểu Kiều nhưng mặc đồng phục tiếp viên nhìn trông cũng không kém cạnh gì Ngô Thanh Nhã.
“Đây là dép của quý khách.”
Sau khi giới thiệu xong, nữ tiếp viên tri kỷ mang khăn lông, thảm, dép và mấy thứ đồ khác tới cho Lục Vân.
Lục Vân đổi dép, nhìn cô em xinh đẹp giữa mùa đông vẫn phải đeo tất đen bận rộn trên máy bay, hắn bắt đầu mơ tưởng viển vông.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, đã phá giới rồi thì ai cũng khát vọng chuyện đó hơn.
Dù gì Lục Vân cũng chỉ là một cậu trai trẻ.
Ngày trước buộc mình bên cạnh Ngô Thanh Nhã nên hắn hoàn toàn không có thời gian đi suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng bây giờ… Hắn và Ngô Thanh Nhã chia tay rồi, đồng nghĩa với việc hắn đã tự do rồi đúng không?
…
“Đờ mờ, tiểu tử đó ngạo mạn vậy sao?”
Tại Dung Thành, trong một căn phòng thuê nào đó.
Thấy tin nhắn Lý Chí Hào trả lời mình, Cẩu Ca ngồi trên ghế sofa híp mắt lại.
Gã tìm người đi uy hiếp Lục Vân, Lục Vân lại dám uy hiếp ngược lại gã? Tự tìm đường chết!!
Cẩu Ca, tên đầy đủ là Cẩu Chính Vũ, năm nay hai mươi tám tuổi.
Thân cao 179, ngoại hình trên trung bình.
Gã không giàu bằng Lý Chí Hào, cũng không đẹp trai bằng Lý Chí Hào, nhưng hắn ra đời lăn lộn sớm hơn Lý Chí Hào.
Mấy kẻ nằm vùng trong những buổi biểu diễn ở hộp đêm, quầy bar, KTV đều phải cho Cẩu Chính Vũ hắn mấy phần mặt mũi.
Gã và Lý Chí Hào quen nhau ở bar. Một lần khi gã đứng chờ Lý Chí Hào ở cổng trường để đi cua gái, gã đã bất ngờ gặp được Sở Tiểu Kiều.
Ngày đó, gã đã ngơ ngác trước vẻ đẹp của Sở Tiểu Kiều, gã thề sẽ theo đuổi được đối phương. Lý Chí Hào vừa có tiền vừa có sắc, trong tâm thâm thật ra hắn luôn coi thường Cẩu Chính Vũ, chính bản thân hắn cũng không cảm thấy Sở Tiểu Kiều có thể vừa mắt gã.
Nhưng để đối phó với Lục Vân, Cẩu Chính Vũ thực sự là thí sinh tốt nhất.
Gã không chỉ thích Sở Tiểu Kiều, gã còn có rất nhiều tiểu đệ, bản thân cũng biết đánh nhau. Nghe nói hắn đánh nhau từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thua.
Quan trọng nhất là, hắn có thẻ phủi sạch quan hệ với gã.
Dù sau này có lỡ xảy ra chuyện gì thì cũng là do Cẩu Chính Vũ làm, không liên quan đến Lý Chí Hào hắn.
“Tiểu Hào, ngươi chắc chắn tên tiểu tử kia không có thế lực đằng sau chứ??”
“Chắc 100%, Cẩu Ca!”
Lý Chí Hào biết gì nói đấy: “Hắn là bạn trai cũ của bạn gái ta, tốt nghiệp đại học xong hắn ra đời làm shipper giao đồ ăn. Nếu có thế lực đằng sau, ai lại đi chạy ship?”
“Ừ ừ, nói cũng phải.”
Cẩu Ca nở nụ cười: “Nhưng hôm qua ta có việc gấp, chưa kịp đi tìm hắn, đành để Chu Bằng đi cảnh cáo hắn một phen. Ngươi cứ canh chằm chặp hắn ho ta nhé, nếu hắn còn dám tiếp cận tiểu Kiều, ngươi phải lập tức gọi điện thoại thông báo cho ta.”
“Không thành vấn đề, Cẩu Ca cứ giao cho ta là được.”
“Đúng rồi, tiểu Hào…”