Thấy vậy, Trần Mẫn càng đau khổ hơn nữa, anh ta vội dỗ dành, thất vọng nhìn Niệm Ninh: “Niệm Ninh, tại sao cô lại xấu xa như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.”
Cơ thể của Niệm Ninh hơi cứng lại.
Cô vô thức nắm lấy góc áo của Nhạc Cận Ninh.
Mọi dộng tác của cô đều không thoát khỏi đôi mắt của Nhạc Cận Ninh.
Đôi mắt sâu thắm của anh khẽ run lên.
Anh nhìn thẳng vào mặt Trần Mẫn: “Anh là ai? Anh có quyền gì mà buộc tội vợ tôi?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Mãn bị đóng băng ngay lập tức.
Anh biết thân phận của Nhạc Cận Ninh.
Anh ta không dám có bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào.
Anh ta chỉ có thể kìm nén cảm xúc trong lòng: “Nhạc thiếu, chỉ là một sự hiểu lầm, tôi … tôi … đùa với cô ấy thôi.
“
Lời vừa nói ta, anh ta lặng lẽ nhìn Niệm Ninh.
Đôi mắt như thể yêu cầu nhờ cô nói tốt một chút.
Niệm Ninh cười nhạo bản chất không biết xấu hổ của anh ta.
Cô chỉ đơn giản là cúi đầu xuống và không.
quan tâm đến những gì đang xảy ra Khi Trân Mãn nhìn thấy hành động của cô thì có một sự bất ngờ trong mắt anh ta.
Anh ta luôn nghĩ rằng Niệm Ninh vẫn còn thích mình, nếu không …Cô sẽ không tìm Niệm Tâm Như để gây rắc rối, nhưng sự thật đã khiến anh vỡ mộng.
Giao tiếp bằng mắt giữa họ không thoát khỏi sự nhạy bén của Nhạc Cận Ninh Ngay lập tức Nhạc Cận Ninh nổi cơn ghen.
Một chút tức giận, cặp lông mày vô thức nhíu lại, đôi mắt anh ngày càng lạnh hơn, nhưng khuôn mặt anh vân thế.
“Có còn khó chịu không?”
Anh cúi đầu sát tai Niệm Ninh khẽ hỏi.
Hai cánh tay quanh eo cô bỗng siết lại.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không có bất kỳ khoảng trống nào, như thể việc này có thể chứng minh Niệm Ninh là vật sở hữu của anh.
Niệm Ninh có một chút ngạc nhiên trước hành động của Nhạc Cận Ninh.
Tuy nhiên, không chờ đợi động tác tiếp theo của cô, Nhạc Cận Ninh dường như đang chính lại quần áo cho cô, nhẹ nhàng nói: “Cô có thực sự muốn anh ta nghĩ rằng cô vẫn còn anh ta trong tim không?”
Niệm Ninh đang suy nghĩ vài chuyện thì dừng lại vì cô hiểu ý nghĩa †rong câu nói của Nhạc Cận Ninh.
Nếu Niệm Tâm Như và Trần Mẫn nghĩ rằng cô vân thích Trần Mãn.
Chắc chắn, cô sẽ ghê tởm chính mình.
Ngay lập tức, Niệm Ninh quyết định, cô tròn mắt và mỉm cười, dựa vào cơ thể của Nhạc Cận Ninh thật nhẹ và tỉnh tế, cô nói: : “Cận Ninh, người tôi có mùi ghê lắm mà mọi người thì đang nhìn chúng ta, anh ôm tôi thế này có ổn không? “
Nhạc Cận Ninh nhéo mũi cô một cách thân mật và nuông chiều nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Nghe được câu trả lời của Nhạc Cận Ninh, trong lòng của Niệm Ninh khế run, và cómột cảm xúc kỳ lạ thoáng qua tim cô.
Ngay khi ngước mắt lên, cô bắt gặp một đôi mắt sáng giống như ngôi sao.
Đôi mắt ấy thật trìu mến.
Nó có thể kéo cô vào vùng sâu thẳm khiến cô ở trạng thái thôi miên.
Nhạc Cận Ninh đã yêu và yêu tất cả những gì thuộc về cô.
Niệm Tâm Như và Trần Mãn đã thấy bọn họ yêu như thế nào và biểu cảm của bọn họ cũng xấu hổ như bọn họ.
Niệm Tâm Như, đầy bất đắc dĩ, cắn chặt miệng: “Nhạc thiếu, đừng bị Niệm Ninh lừa, cô ấy thực sự thích Trần Mẫn, chính là bạn trai của tôi bây giờ.”
Trần Mãn cũng ngẩng đầu lên, để chứng minh rằng Niệm Tâm Như nói đúng.