Nhạc Cận Ninh bình tĩnh liếc nhìn anh ta bằng sự chế giêu và khinh bỉ thể hiện giữa lông mày và mắt: “Ồ, làm thế nào anh có thể đánh bại tôi?”
Trân Mãn liền đỏ mặt, anh ta không phải là một kẻ ngốc nên đương nhiên hiểu được hàm ý của Nhạc Cận Ninh.
Anh ta không thể đánh bại Nhạc Cận Ninh, vì vậy Niệm Ninh sẽ không mù quáng như anh ta.
Niệm Ninh nhìn thấy vẻ ngoài của Trần Mãn thì hả hê trong lòng.
Cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều và dạ dày cũng đỡ hơn trông thấy.
Niệm Ninh dựa cơ thể vào Nhạc Cận Ninh cười một nụ cười cùng cái liếc nhìn khinh bỉ dành cho Trần Mẫn: “Cận Ninh, ngoại trừ anh, tôi sẽ không thích bất cứ ai, thậm chí là anh †a.
Một số người vẫn nghĩ rằng mình thật cao giá nhưng thực chất cũng chỉ là cố đeo vàng lên mặt để không bị thất sủng.
.”
Trần Mãn buồn bã nhìn Niệm Ninh nhưng không dám nói.
Khuôn mặt anh ta càng xấu xí, trong lòng cô càng hạnh phúc.
Cô đặc biệt có “ý tốt” nhắc nhở Trần Mẫn: “Hãy nhìn vào khuôn mặt thật của những người phụ nữ xung quanh anh, không biết anh có biết Niệm Ninh ngày hôm đó bị bán không.”
Những lời này vừa rơi xuống thì biểu cảm trên khuôn mặt của Niệm Tâm Như đóng băng, đôi mắt cô ta đầy sự lo sợ và cô ta có thể mơ hồ nhìn thấy một chút lương tâm tội lỗi.
Niệm Ninh cũng lười quan tâm đến bọn họ.
Cô ngước nhìn Nhạc Cận Ninh: “Tôi hơi mệt.
Đưa tôi về nhà đi, được không?”
Về nhài Hai từ này làm cho Nhạc Cận Ninh rất hài lòng.
Anh nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi, chúng ta đi về nhà.”
Anh khom lưng và trực tiếp ôm lấy Niệm Ninh sải bước ra ngoài, hoàn toàn phớt lờ Niệm Tâm Như và Trần Mãn.
Niệm Ninh choáng váng vì những hành động đột ngột của Nhạc Cận Ninh.
Tuy nhiên đó chỉ là choáng váng trong giây lát vì ngay sau đó, Niệm Ninh đã đưa tay âu yếm cổ anh, cơ thể dựa nhẹ trên cánh tay anh ta.
Cô phải thừa nhận rằng vòng tay của Nhạc Cận Ninh rất ấm áp.
Nó mang lại cho cô cảm giác an toàn mà trước đây cô chưa từng có.
Nhạc Cận Ninh bế cô từ phòng tiệc đến nhà để xe dưới lòng đất.
Trong suốt thời gian đó, anh không cảm thấy bất kỳ khó khăn nào.
Niệm Ninh không thể không khen ngợi bạn trai của mình Thể chất khỏe mạnh thực sự rất tốt.
Trong tương lại ai làm gái của anh sẽ rất hạnh phúc vì điều này!
Nhạc Cận Ninh đặt Niệm Ninh vào ghế phụ, rồi lạnh lùng hỏi: “Trần Mẫn có phải bạn trai cũ của cô không?”
Đôi mắt của Niệm Ninh hơi chùng xuống, mím chặt môi, chậm rãi gật đầu: TUN Nghe thấy điều này, đôi mắt của Nhạc Cận Ninh mờ đi trong giây lát, trong lòng anh có chua chát kèm với đó là một tia thất vọng.
Tuy nhiên những điều đó chỉ là cơn gió thoảng qua mà thôi.
Nhạc Cận Ninh nhanh chống lấy lại hình ảnh điềm tĩnh mà hấp dẫn của mình.
Anh nhìn Niệm Ninh đầy trìu mến nhưng giọng vẫn có chút khàn khàn: “Cô có còn thích anh ta không?”
Gì vậy 22?
Niệm Ninh mỉm cười nhẹ nhàng và nói với giọng pha lẫn chút buồn: ” Trước đây, tôi rất thích anh ta nhưng bây giờ … tôi không còn thích anh ta nữa.”