Chương 102. Song Phượng 2
Thái hậu nương nương tức giận lườm Đông Phương Ly Nhân một chút, lại nghĩ tới mỹ nam tử lần trước nhìn thấy trong bức họa, hơi suy nghĩ, hiếu kỳ hỏi thăm:
"Ly Nhân, đừng bảo ngươi đã. . ."
Gương mặt anh khí của Đông Phương Ly Nhân chăm chú, cau mày nói:
"Có ý gì?"
"Ngươi thế nhưng là Tĩnh Vương dưới một người trên vạn người, muốn một lang quân nhỏ để phục vụ còn không phải đơn giản sao. . ."
Thái hậu liếc về phía bụi cỏ trong ao, lại tiếp tục hỏi:
"Ly Nhân, ngươi thành thật nói, có phải ngươi đã. . . hay không?"
? !
Đông Phương Ly Nhân tự nhiên biết ý của Thái hậu nương nương, có chút nổi nóng:
"Thái hậu nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể. . ."
Thái hậu nương nương biết hỏi không được, cũng không có khả năng tự mình kiểm tra, liền hậm hực nói:
"Tò mò thì hỏi một chút thôi, ngươi nên sớm lập gia đình, nếu có người trong lòng, có thể nói thẳng ra, mẫu hậu cầu hôn với Thánh thượng giúp ngươi."
Nữ Đế chính là tỷ tỷ ruột của Đông Phương Ly Nhân, nam nhân nàng nhìn trúng, không cần để Thái hậu giúp làm mối, đối với lời này chỉ là cười bỏ qua.
Hai người vừa nói chuyện phiếm một lát, có nữ quan tiến vào tẩy long trì, đứng sau tấm bình phong cung kính bẩm báo:
"Điện hạ, bên ngoài bẩm báo, Dạ Kinh Đường Dạ công tử đến thăm."
"Ồ?"
Mấy ngày nay Đông Phương Ly Nhân không có cơ hội hỏi thăm việc Dạ Kinh Đường học Thiên Hợp Đao như thế nào, thấy Dạ Kinh Đường tới, tự nhiên muốn tiếp kiến.
Nhưng thảo luận võ nghệ với nhau, không phải nửa ngày trò chuyện thì sẽ không hết, nàng đi ra ngoài là bồi Thái hậu nương nương giải sầu, bỏ rơi Thái hậu ở đây còn mình đi gặp mặt riêng tư với nam tử khác thì chắc chắn không thích hợp, ngẫm lại thì phân phó:
" Trước tiên để Dạ công tử du ngoạn ở sơn trang đi, khi rảnh bản vương sẽ triệu kiến."
"Vâng."
Lần trước Thái hậu nương nương ở Minh Ngọc Lâu, chỉ thấy qua Đông Phương Ly Nhân ra ngoài để gặp Dạ công tử, sau đó liền nhìn thấy tiểu lang quân hoàn mỹ không một tì vết như bên trong bức họa.
Họ Dạ rất hiếm thấy, toàn bộ kinh thành cũng không có mấy người, nghe xưng hô thì không phải người trong quan phủ, lần trước vị tiểu lang quân kia cũng là ăn mặc như một công tử bình thường, nàng cảm thấy đại khái chính là cùng một người.
"Ly Nhân, vị Dạ công tử này là ai?"
Đông Phương Ly Nhân không muốn nói thẳng, sợ Thái hậu nhìn ra, liền bơi tới phía sau, giúp Thái hậu nương nương chải vuốt mái tóc dài:
" Một người trợ giúp mà Hắc Nha mới mời chào, võ nghệ không tầm thường, năng lực hơn người, nhưng xuất thân từ nhà thương nhân, cũng không có gì đặc thù."
Không có gì đặc thù?
Thái hậu nương nương cũng không tin lời này, nếu như Dạ Kinh Đường này, thật sự là người trong bức họa mà lần trước nàng thấy, chỉ riêng tướng mạo đã đủ đặc thù.
Nhưng mà loại chuyện này, nàng thân là Thái hậu cũng không tiện hỏi, liền quan tâm nói:
"Nếu ngươi có việc, cứ mau đi giải quyết, bản cung ở một mình đã quen rồi."
"Ra bồi Thái hậu giải sầu, tất nhiên phải làm cho tốt, những chuyện nhỏ nhặt này không nóng nảy."
"Ngươi không vội là tốt. . . Bản cung sợ ngươi nha, trong lòng cất giấu ai đó, cảm thấy mẫu hậu là bóng đèn."
"Aizz.. . ."
Mặt trời ngả về tây.
Du thuyền trên sông dần dần tản đi, chân trời nhiễm lên một vòng ánh nắng chiều đỏ.
Dạ Kinh Đường đứng ở trong sơn trang, lấy ngón tay làm kiếm, không nhanh không chậm suy nghĩ kiếm pháp nghĩa phụ dạy.
Chim chim thì hai chân chỉ lên trời, coi bụi cây trở thành ghế dựa của nó, nằm bên trên cành lá lung la lung lay, thảnh thơi khẽ hát:
"Òm ọp chít chít ~ òm ọp chít chít ~. . ."
Chờ đợi Tĩnh Vương triệu kiến từ giữa trưa tới bây giờ, vốn cho rằng giống như trước đây, chỉ cần chờ đợi một lát, chưa từng nghĩ một lát này, là từ giữa buổi trưa chờ đến buổi chiều.
Mặc dù thời gian có hơi lâu, nhưng cũng không tính là nhàm chán, Tĩnh Vương vẫn rất chu đáo, vẫn cho hắn ăn cơm, còn an bài cung nữ mỹ mạo làm người dẫn đường,dẫn hắn đi ngắm cảnh sắc xung quanh Ngọc Đàm Sơn Trang.
Ngọc Đàm Sơn Trang là cảnh sắc nổi danh Vân Châu, tục truyền tẩy long trì, còn có công hiệu dưỡng nhan, nhưng không phải Hoàng tộc thì căn bản không tới được.
Dạ Kinh Đường may mắn được tới tham quan, vốn còn muốn đi tẩy long trì nhìn đáng tiếc bị nữ hướng dẫn viên du lịch cự tuyệt, cũng không biết nguyên do ra sao.
Đợi đến khi trời sắp tối rồi, Dạ Kinh Đường cũng đau lòng chia tay cung nữ cùng hắn di chuyển nửa ngày, đi đến đình viện nhìn ra sông để nghỉ ngơi và suy nghĩ kiếm pháp.
Vừa luyện không bao lâu, trong hậu phương sơn trang đã truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, cung nữ thải y nối đuôi nhau mà ra, phía trước nhất thì là Tĩnh Vương mặc mãng phục ngân sắc.
Dáng người Tĩnh Vương siêu đẹp, so với cung nữ dịu dàng phía sau thì cao hơn một cái đầu, chân rất dài nên bước đi cũng nhanh, cung nữ đi theo cần phải chạy chậm mới có thể đuổi theo, lúc đi đường, đầu rồng béo cực kì đáng chú ý, dưới hào quang chiếu sáng rạng rỡ, sóng cả rung động lên xuống không ngừng, phối hợp với dung nhan không giận tự uy, nhìn qua rất có khí thế, tựa như nữ vương tuổi trẻ quý khí mà cao ngạo. . . Cũng không phải tựa như, bản thân nàng đã là nữ vương đường đường chính chính, không có đất phong mà thôi.
Dạ Kinh Đường không tiếp tục đánh giá dáng người, mà tiến lên vài bước, từ xa xa chắp tay:
"Bái kiến. . . Tĩnh Vương!"