Chương 103. Dạy Lại Đao Pháp, Thái Độ Xoay Chuyển
Còn chưa có hành lễ xong, chỉ thấy chim chim lúc đầu nằm trong bụi hoa, một đường bay lên lên, mở cánh rơi vào phía trước người Đông Phương Ly Nhân, ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nhìn qua rồng béo của tỷ tỷ, mở mỏ chim xin cơm, nghe thấy tiếng Dạ Kinh Đường, còn biểu diễn lộn vòng 110 độ quay đầu:
"Chít chít ~ "
Đông Phương Ly Nhân đi đến trên bãi cỏ, thấy chim chim chặn đường, đưa tay ngoắc ngoắc, để chim chim rơi vào trên cánh tay, lúc đi đường nghiêng đầu dò xét:
"Con chim này thật dễ nhìn, chỉ là huyết thống không thuần, hơi béo, tên gọi là gì?"
Dạ Kinh Đường đi tới gần, nhận lấy chim chim, đáp lại nói:
"Gọi Bạch. . . Bạch Chơi Vương. Nó thích ăn nhờ ở đậu, ta chỉ thuận miệng mà đặt tên thôi."
Bạch chơi. . .
Lần đầu Đông Phương Ly Nhân nghe được cái tên này, nhưng thấy ý nghĩa câu từ, cảm thấy nó là ý tứ Chơi gái xong không trả tiền, không phải cái tên hay gì.
Đông Phương Ly Nhân cũng không nói thẳng với Dạ Kinh Đường, hơi đưa tay ra, từ trong tay cung nữ tiếp nhận một thanh bảo kiếm có vỏ khảm nạm ngọc:
"Danh tự này quá tục khí, chú chim đẹp mắt như vậy, về sau đổi tên thành Tuyết quý phi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chít chít!"
Chim chim biểu thị hào khí—— chỉ cần nuôi chim chim, gọi là đống phân khô cũng được.
Dạ Kinh Đường xưa nay không kêu tên nên cũng không để đi, hắn đi theo Tĩnh Vương về phía bờ sông:
"Điện hạ vui vẻ là được rồi. Điện hạ, cây kiếm này nhìn. . ."
"Kiếm này tên là Thanh Y, lão gia chủ của Thủy Vân Kiếm Đàm rèn cho bản vương, mặc dù không phải một trong thập đại danh kiếm mà giang hồ hay nói, nhưng công nghệ trong này chỉ có hơn chứ không có kém."
Đông Phương Ly Nhân đưa bội đao cho Dạ Kinh Đường:
"Có thể cho ngươi mượn quan sát một chút."
". . ."
Dạ Kinh Đường thật là một lời khó nói hết, lúc đầu hắn chỉ muốn nói là: Cây kiếm này nhìn chỉ có hoa không có quả .
Kiếm là bá chủ bên trong những binh khí ngắn, đặc điểm chính là chắc nịch cứng cáp, tiện cho việc mang theo bên người, tính thực dụng vượt xa các binh khí ngắn khác.
Cây kiếm này của Đông Phương Ly Nhân, nói về thưởng thức thì có khả năng thế gian tìm không thấy thanh thứ hai đẹp mắt hơn, nhưng nói về tính thực dụng, đánh giá chỉ dành cho nữ tử quý tộc.
Nhưng mà Đông Phương Ly Nhân chính là công chúa cành vàng lá ngọc, dù là trước đây hay là về sau, cũng không có cơ hội liều mạng với người khác, dùng cây kiếm này là rất phù hợp.
Dạ Kinh Đường tiếp được bảo kiếm, làm bộ xem xét, tán thưởng nói:
"Cực kì xinh đẹp, nếu ta cầm trong tay, cũng không nỡ dùng để chém người."
Đông Phương Ly Nhân cầm lại bảo kiếm treo ở bên hông, đứng vững bên bờ sông, tư thái thong dong, dò hỏi:
"Mấy ngày nay học kiếm pháp như thế nào?"
"Học chút da lông, hôm nay tới, chính là muốn dạy cho điện hạ."
Dạ Kinh Đường đi thẳng vào vấn đề, vì tránh hiềm nghi cho nên cách xa chút, rút kiếm ra khỏi vỏ, cầm trong tay, bắt đầu như nước chảy mây trôi phục khắc họa ra chiêu thức mà Cừu Thiên Hợp dạy.
Đông Phương Ly Nhân duyên dáng yêu kiều đứng bên bờ sông, chăm chú quan sát động tác cuea Dạ Kinh Đường, vừa định nói " luyện không tệ", chỉ thấy Dạ Kinh Đường thu hồi kiếm, dò hỏi:
"Điện hạ có thể học « Thiên Hợp Đao » rồi chứ?"
?
Đông Phương Ly Nhân không hiểu thấu:
"Ngươi vừa dạy bản vương, chiêu thức bản vương đều không có nhớ kỹ, làm sao có thể học được?"
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, lại nghiêm túc dạy một lần, sau đó nói:
"Hiện tại thế nào?"
? ? ?
Đông Phương Ly Nhân tưởng là Dạ Kinh Đường đang hỏi nàng phải chăng đã nhớ kỹ chiêu thức, hơi có vẻ im lặng, lập tức cũng không nhiều lời, bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu lặp lại động tác Dạ Kinh Đường, bắt đầu hiện ra trí nhớ ‘Hơn người’ của nàng.
Đáng tiếc, Dạ Kinh Đường cũng không có sợ hãi thán phục khích lệ nàng có trí nhớ tốt giống những lão sư khác.
Dạ Kinh Đường thu kiếm đứng chắp tay, chăm chú nhìn nữ vương gia luyện kiếm, lúc đầu muốn khen ngợi, nhưng ngay lúc đó liền phát hiện, nữ vương gia đang nhìn hổ vẽ mèo .
Nói nhớ kỹ thì công nhận là nhớ kỹ động tác, nhưng không có chi tiết cơ bản, chỉ là nhìn giống mà thôi.
Ách. . .
Dạ Kinh Đường phát hiện nữ vương gia đần như vậy, còn tự tin như thế, tâm cũng lạnh một nửa.
Bởi vì đối phương là nữ vương gia, Dạ Kinh Đường cũng không thể nói cái gì, chỉ gật đầu nói:
" Trí nhớ điện hạ hơn người, không phải bình thường, Ừm. . . Ta luyện thêm một lần nữa, điện hạ nhìn lại xem."
Vừa nói vừa diễn luyện lại chiêu thức thêm một lần.
Đông Phương Ly Nhân cũng được xưng tụng là ‘Chăm chỉ hiếu học’, không ngại học hỏi kẻ dưới, chăm chú quan sát động tác của Dạ Kinh Đường.
Ngươi tới ta đi bốn năm lần, Đông Phương Ly Nhân rốt cục cũng nhớ kỹ chi tiết.
Thật ra tốc độ này đã là nhanh, có thể nói là thiên phú không tầm thường.
Nhưng rơi vào trong mắt Dạ Kinh Đường, cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán một câu —— rốt cục nhớ kỹ. . .
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng thở ra, lần nữa chắp tay đứng ở bên cạnh, chờ Đông Phương Ly Nhân ngộ ra phương pháp vận khí giấu giếm bên trong chiêu thức.
Kết quả. . .