Phía Bắc Vùng Xích Đạo - 赤道热吻北极

Đang cập nhật

0 ĐỀ CỬ

4620 thành viên đang đọc truyện này

  • Thể loạiKhác, Ngôn tình
  • Trạng tháiCòn tiếp
  • Số chương63
  • Cập nhật2y ago

Giói Thiệu Truyện Phía Bắc Vùng Xích Đạo - 赤道热吻北极

Giới thiệu nội dung : Tình cảm hiện đại Nhân vật chính : Tống Úc - Bùi Chỉ Tác giả: Cảnh Qua (Hoàn chính văn) Dịch giả : Vũ Thu Hoài (baosam1399) Vắn tắt : Tới cuối cùng anh cũng chịu khuất phục bông hồng của chính mình. Chủ đề: Con người và thiên nhiên chung sống hài hòa. Văn án : Trong rừng mưa nhiệt đới sâu hun hút, mùa mưa liên miên kéo dài khiến tiến độ quay phim bị đình trệ. Tống Úc bồn chồn bước tới bờ sông, không hề né tránh mà nhìn chằm chặp vào người đàn ông anh tuấn dưới dòng nước. Cô nhướng mày, thổi nhẹ một tiếng còi, mô phỏng giai điệu tán tỉnh của các bộ lạc bản địa. Người đàn ông nheo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy phần mắt cá chân của cô kéo xuống nước Họ vứt bỏ nền văn minh đô thị ở phía sau, chỉ còn thừa lại những ham muốn nguyên thủy nhất. Sau khi quay xong phim, Tống Úc bỏ lại những điều hoang đường về người đàn ông ấy ở sau lưng, quay trở lại đô thị văn minh. - 1 năm sau, Tống Úc theo đoàn thám hiểu khoa học đến Bắc Cực khảo sát phong cảnh Bùi Chỉ, đội trưởng đội thám hiểm – giáo như nhân loại học, giỏi về nghiên cứu các nền văn hóa khác nhau và cách hòa nhập của các nhóm dân tộc. Tính cách anh lạnh nhạt lãnh đạm, đặc biệt còn cực kì không vừa mắt Tống Úc Khi dải băng dạt vào đất liền, Tống Úc mệt tới nỗi ngồi bệt xuống đất không đi tiếp được “Không được để bất cứ loại rác nào xuất hiên, càng không được phép để nó dạt vào sông băng.” – Bùi Chỉ lạnh nhạt nói Tống Úc nghe ra lời mỉa mai của anh, cười nhẹ: “Tôi là loại rác nào nhỉ? Đội trưởng Bùi, giúp tôi phân loại đi.” Đôi mắt của Bùi Chỉ đen kịt lại, nghĩ lại dáng vẻ xốc xếch của người phụ nữ trong rừng sâu, giống như hiện tại vậy. Giọng anh lạnh lùng: “Loại rác thải bừa bãi cần vứt bỏ.” - Một trận bão tuyết ập tới, khiến đoàn thám hiểm không kịp trở tay, Bùi Chỉ quay lại với dáng vẻ mệt nhoài. Tống Úc nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên xương mày của anh: “Đau không?” Đầu ngón tay của người phụ nữ ấm nóng mềm mịn, hơi thở của Bùi Chỉ đột nhiên ngưng trệ, màu mắt trong đồng tử dần tối lại. Đêm vùng cực, không thể phân định rõ ngày đêm Trong cabin nhỏ chật hẹp, bầu không khí vừa ấm nóng vừa ẩm ướt. Tống Úc chợt hiểu ra thế nào mới gọi là đau đớn, lúc sống lúc chết. Còn Bùi Chỉ thì đang nghĩ, nếu như anh có chút khí phách, cũng sẽ không tới nỗi chiếm đoạt cơ thể người con gái ấy tới hai lần.

  • 0.0

    0 phiếu
  • 0thích
  • 75 đọc
  • 0 bình