Chương 72: Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch)

mùi dối trá

Phiên bản dịch 4792 chữ

Tào Vượng luôn luôn tùy tiện, ôm cổ Giang Thành, chợt phát hiện ra dị thường của Giang Thành

Ngày thường Tào Vượng ngay cả Giang Thành thay quần áo cũng đều không chú ý đến, nhưng bây giờ uống rượu hắn lại đột nhiên trở nên vô cùng nhạy cảm

- Lão Giang, ngươi có phải đỏ mặt hay không?

Liễu Khuynh cũng quay đầu nhìn Giang Thành

Trong đôi mắt lạnh lùng của nàng, trộn lẫn một tia hiếu kì

Giang Thành trấn định tự nhiên:

- Là ngươi quá nặng rồi lão Tào, bị ngươi làm cho mệt mỏi

- Thật sao? Có vẻ như đã đến lúc ta phải giảm cân rồi

- Tiếp tục đi thôi

Giang Thành nói với Liễu Khuynh

Liễu Khuynh nhẹ nhàng khịt mũi, trong không khí ngoài trừ mùi rượu ra còn có một chút mùi dối trá

Liễu Khuynh đã quen với mùi dối trá

Mùi này thường đi kèm với mùi hận ý hôi thối, là thứ mà nàng rất ghét

Nhưng mùi dối trá mà nàng vừa ngửi thấy không liên quan gì đến hận ý mà có chút vị ngọt

Là một loại dối trá rất dễ chịu

Có mùi ngọt ngào, giống như trong miệng đang ăn kẹo, tâm tình đều dễ chịu hơn nhiều

Đây là là cái gì?

Nàng không thể hiểu được

Bằng hữu nhân loại, thật kỳ quái

Ba người đi đến rìa Ngô Nhạc Thành, nơi đây là một vùng đất hoang, cây dại và cỏ dại mọc um tùm

- Đến rồi

Liễu Khuynh nói với Giang Thành

Giang Thành:

"…"

Ta thật sự ngu ngốc

Ta liền không nên ôm kỳ vọng không thiết thực gì đối với đại yêu quái

Nàng thậm chí còn không thèm nấu thịt sống, ta thế mà lại chờ mong chính nàng đi thuê phòng ở

Tào Vượng mơ mơ màng màng:

- Đến đâu?

Liễu Khuynh nghiêm túc nói:

- Nhà ta

Tào Vượng cười ha ha:

- Nhà của ngươi? Khu rừng hoang này? Vậy ngươi ngủ ở đâu?

Liễu Khuynh liếc nhìn cành cây

Giang Thành hít sâu một hơi

Thầm nghĩ: Tào Vượng, nếu ngươi còn hỏi nữa, ngày mai hai chúng ta có thể không nhìn thấy được ánh mặt trời

Kết quả Tào Vượng không những không hoảng hốt, ngược lại vui vẻ:

- Lão Giang, nghĩ không ra Liễu Thanh của chúng ta thế mà mà còn là một người yêu thích cắm trại dã ngoại. Địa phương này không tệ nha, hoang tàn vắng vẻ, đặc biệt thích hợp giết người diệt khẩu

Giang Thành biết rõ không thể điểm phá thân phận của Liễu Khuynh, thế là cố giả bộ trấn định, bồi tiếp Tào Vượng cười ha ha

- Đúng vậy, không nghĩ tới Liễu cô nương yêu thích cắm trại dã ngoại, ha ha ha

Liễu Khuynh lắc đầu nhìn Giang Thành, lại liếc mắt nhìn cành cây

Giang Thành liền vội vàng gật đầu:

- Đúng đúng đúng, cành cây thích hợp để nhóm lửa!

Liễu Khuynh có chút nghiêng đầu

Nàng không rõ ràng, ngày thường Giang Thành có thể giao tiếp với nàng mà không gặp chướng ngại gì, làm sao hiện tại Giang Thành lại đột nhiên không nghe hiểu nàng nói gì?

- Ta ngủ, trên cây

Nàng nói với Giang Thành

Giang Thành lúc này đã đổ mồ hôi đầm đìa

Cô ả này là thật sự không tránh ngoại nhân sao?

Chẳng lẽ nàng thực sự không biết rằng nói chuyện như vậy sẽ tiết lộ thân phận đại yêu quái của mình sao?

Cho nên nàng là đang cố ý thăm dò ta, hay là không có một chút đầu óc nào?

Tình huống trước mắt vô cùng khẩn cấp, nhưng may mắn thay, tố chất tâm lý của Giang Thành phi thường cường đại, đối với tình huống Liễu Khuynh là yêu quái cũng đã sớm tiến hành rất nhiều chuẩn bị tâm lý

- Cây? Ồ, là nhà trên cây! Nhà trên cây rất tốt, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, đặc biệt thân thiện với môi trường

Liễu Khuynh chớp chớp mắt:

- Muốn, ngủ cùng không?

Giang Thành cưỡng ép trấn định:

- Được rồi được rồi, Tào Vượng ban đêm ngủ ngáy, còn to hơn cả máy kéo. Như vậy Liễu Khuynh, trời đã khuya rồi, ta phải nhanh chóng đưa Tào Vượng về nhà

Liễu Khuynh đứng ở ven đường,, phía sau là khu rừng đen như mực

- Ừm

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục giữ lại Giang Thành

Tào Vượng phản bác:

- Tiếng ngáy của ta rõ ràng không ồn ào như máy kéo

Giang Thành:

- À đúng đúng đúng

Giang Thành đỡ Tào Vượng đi về, đi được hai bước, không quá yên tâm, ngoảnh lại nhìn thoáng qua Liễu Khuynh

Ánh trăng yên tĩnh vẩy xuống mặt đất, Liễu Khuynh thanh lãnh tuyệt mỹ vẫn đứng ở tại chỗ, yên tĩnh lại mang theo chút nhu thuận đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi

Trên gương mặt thanh lệ của Liễu Khuynh, vẫn không có nhiều biểu cảm như mọi khi

Nhưng chẳng biết tại sao, Giang Thành lại có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn thấy một tia cô đơn

Lòng Giang Thành thắt lại, nói:

- Liễu Khuynh, ngày mai ta không cần vẽ phù, Tào Vượng đoán chừng cũng không dậy nổi, ngươi có muốn đi xem nhà với ta không?

- Được

Gần như không do dự, nàng đáp ứng

Giang Thành thở phào nhẹ nhõm

Đỡ Tào Vượng chậm rãi đi xa

Một lần nữa đi đến nơi đông người, Tào Vượng bỗng nhiên ngẩng đầu:

- Lão Giang, có một việc ngươi nói không đúng

- Việc gì?

- Ngày mai ta có thể dậy được

- Ngươi ngậm miệng đi

Tào Vượng trước đó đã từng uống say, dựa theo tửu lượng của hắn, ngày mai nhất định sẽ ngủ đến buổi chiều, Giang Thành có thể chắc chắn 10.000 % ngày mai hắn sẽ không thể rời khỏi giường

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!