Chương 84: Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch)

Chỉ là bằng hữu?

Phiên bản dịch 4671 chữ

Liền xem như điều kiện gia đình của Trần gia cũng không dám mua nhiều, huống chi là những người xuất thân từ gia đình bình thường như Giang Thành

Giang Thành dẫn bằng hữu gì đó tới đây, hơn phân nửa chỉ là để thử quần áo một chút, làm sao có thể mua được chứ? Hắn có tiền sao? Dám đến cửa hàng này để mua quần áo?

Trần Soái lúc này đã lập sẵn kế hoạch trong đầu

Đợi lát nữa liền để Tạ Lâm San chọn một bộ đẹp mắt, hung hăng khoe khoang ở trước mặt Giang Thành!

- Chọn xong chưa?

Giang Thành đột nhiên quay mặt về phía xa xa nói

Trần Soái cùng với Tạ Lâm San vô thức nhìn về hướng Giang Thành chú ý

Mới đầu bọn hắn còn thắc mắc Giang Thành đang nói chuyện với ai

Nhưng khi sau khi chính chủ đi ra ngoài, vẻ nghi hoặc trên mặt tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại đôi mắt trợn tròn vì chấn kinh

Liễu Khuynh mặc một bộ váy màu xanh nhạt

Là cổ trang kiểu dáng mới, kết hợp giữa đặc điểm của trang phục cổ và sự đơn giản của thiết kế hiện đại

Áo ngoài vải tuyn xinh đẹp bồng bềnh như đám mây, quần áo rộng rãi, mềm mại dán ở trên làn da trắng bóc. Địa phương không được hoàn mỹ đuy nhất, là không có triệt để che khuất dáng người ngạo nhân của nàng

Những chỗ phồng ra ở ngực và hông của chiếc váy, khiến cho chiếc váy màu nhạt vốn đơn giản và thanh lịch này có một phần se thắt không thể giải thích được

Mà một phần se thắt này phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp luôn lạnh lùng và khí chất đạm mạc của Liễu Khuynh, không ngừng thách thức sức nhẫn nại của những người xung quanh

Rất xinh đẹp

Giang Thành nhận xét từ đáy lòng

Hắn không phải là đang nói quần áo, mà là đang nói Liễu Khuynh

Người đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp, không liên quan gì đến quần áo nhiều lắm

Đương nhiên quần áo trong cửa hàng này cũng rất tinh xảo, các chi tiết tay nghề và thiết kế đều khá tinh tế. Mặc dù phong cách tổng thể chủ yếu là đơn giản và thanh lịch, thế nhưng không trở ngại việc sử dụng nhiều thiết kế khéo léo trên quần áo, đến thể hiện quần áo có giá không rẻ

Liễu Khuynh đi đến trước mặt Giang Thành, yên lặng nhìn hắn, không nói gì

- Thích không?

Giang Thành hỏi

Liễu Khuynh khịt khịt mũi, không có từ trên thân Giang Thành nghe được mùi chán ghét

Mùi trên người hắn không tệ, điều này có nghĩa là hắn đang có tâm trạng tốt và có vẻ khá hài lòng với quần áo của mình

Giang Thành hài lòng, nàng liền sẽ ưa thích

Liễu Khuynh luôn luôn rất quan tâm ý kiến của bằng hữu

Thế là nhẹ nhàng gật đầu

- Nàng thử mấy bộ rồi?

Giang Thành nhìn về phía nữ tu bán hàng

Nữ tu bán hàng mặt đỏ bừng, không biết rõ vừa rồi đã nhìn thấy đồ vật khủng khiếp gì trong phòng thử đồ

- Ách, bằng hữu của ngài đã thử hết. Nếu tính cả quần áo, giày dép, tổng cộng có bảy tám món

- Đều thích?

Giang Thành một lần nữa xác nhận với Liễu Khuynh

- Ừm

Liễu Khuynh gật đầu một lần nữa

Giang Thành đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng không ngoài ý muốn. Dù sao Liễu Khuynh mua quần áo là tiêu tiền lương của chính nàng, ở trong quá trình này, hắn chỉ là ví tiền hình người của Liễu Khuynh mà thôi

- Nếu thích thì cứ mua hết đi

Giang Thành đút hai tay vào túi, gật đầu nói

Mua hết! ?

Trần Soái không thể tin nhìn Giang Thành

Giá cả trong cửa hàng quần áo nữ này khá cao, cho dù một món đồ có giá tối thiểu là 200 khối linh thạch, mua cả bảy, tám món cũng ít nhất phải tốn 1.600 khối linh thạch!

Gia cảnh của Trần Soái không tệ, 1.600 khối linh thạch đối với hắn mà nói, cũng không phải là số tiền không thể chạm tới

Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, Giang Thành toàn bộ quá trình đều là bộ dáng không quan trọng, mây trôi nước chảy. Như thể hoàn toàn không thèm để ý đối với chút tiền ấy

Thật giống như không phải tiêu tiền của hắn vậy

Không coi một 1.600 là tiền là khái niệm gì?

Hắn làm sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy?

Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi không gặp sau khi thi đại học, Giang Thành đã có những thay đổi to lớn

Giang Thành lúc này, đã lạ lẫm đến mức khiến cho Trần Soái cảm thấy sợ hãi!

Không đợi Trần Soái hiểu rõ nội tình của Giang Thành, Giang Thành đã quay người lại nói với Trần Soái cùng với Tạ Lâm San:

- Xin lỗi, không tiếp hai vị được nữa, ta phải đi trả tiền giúp bằng hữu ta

Bằng hữu?

May mắn chỉ là bằng hữu

Nếu như mỹ nữ thanh lãnh kia là bạn gái của Giang Thành, Trần Soái hiện tại chỉ muốn tìm rễ cây đâm đầu vào chết cho rồi

Hắn không thể chấp nhận được

- Giang Thành!

Tạ Lâm San gọi lại Giang Thành vừa mới xoay người

- Sao thế?

Ấn tượng của Giang Thành đối với hoa khôi lớp còn không tệ, tương đối có kiên nhẫn đối với nàng

Tạ Lâm San chỉ vào Liễu Khuynh ở sau lưng Giang Thành cách đó không xa, không cam lòng nói:

- Nàng là, bằng hữu của ngươi?

- Ừm

Giang Thành gật đầu

- Chỉ là bằng hữu? Không có quan hệ khác?

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!