Edit: Thu Hương
Lăng Hiểu không nghĩ tới Lăng Duyệt sẽ hỏi ý kiến mình, cô uống 1 ngụm sữa bò, cầm điện thoại gõ một hàng chữ---
Em thích là được rồi, chị không ý kiến!
Lăng Hiểu không có bất cứ ý tưởng gì với Hoắc Hoài An, cũng không trông đợi trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.
Nếu Lăng Duyệt muốn gả.
Lăng Hiểu đương nhiên ủng hộ!
Dù sao...
Chỉ cần Lăng Duyệt hạnh phúc là được rồi!
"Cảm ơn chị."
Lăng Duyệt trịnh trọng cảm ơn, nhóc con này tự nhiên nghiêm túc, Lăng Hiểu vẫn không quen.
Thậm chí, Lăng Hiểu theo bản năng sử dụng quyền hạn NPC của mình, giám định đây có phải là Lăng Duyệt hay không.
Ừ, vẫn là Lăng Duyệt.
Không phải nhiệm vụ giả, cũng không phải bị người khác mượn xác hoàn hồn.
Nhưng mà, thay đổi nhiều như vậy...
Không thể không có nguyên nhân...
Không lẽ... trọng sinh?
Trong đầu Lăng Hiểu chợt lóe ý tưởng này, thôi, cho dù có trải qua cái gì cũng không quan trọng, Lăng Hiểu chỉ muốn an phận làm việc thôi.
... ...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Duyệt dậy từ sớm.
Mặc dù có trí nhớ kiếp trước, nhưng cô vẫn không phải rất hiểu Hoắc Hoài An, cũng hoàn toàn không biết Hoắc Hoài An thích gì.
Chọn trong tủ đồ nửa ngày, cuối cùng chọn một bộ quần áo thể thao màu tím nhạt.
Tuổi cô, chính là tuổi xuân đẹp nhất, mặc đồ thể thao, càng lộ ra sức sống của tuổi trẻ.
"Tuổi trẻ thật tốt."
Lăng Duyệt xoa xoa mặt mình, thở dài một hơi...
Mười giờ rưỡi, lão Ngô lái xe chở Lăng Duyệt rời khỏi biệt thự nhà họ Lăng.
Lăng Hiểu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, nhấp một ngụm cafe, sau đó xoay người, kết quả lại đối diện với ánh mắt u oán của Chu Nhụy.
Ặc.
Lăng Hiểu ngẩn ra.
Chu Nhụy đây là vẫn còn giận Lăng Duyệt?
Nhưng mà tức giận thì tức giận, ánh mắt u oán như vậy nhìn cô làm cái gì?
Cũng không phải cô kêu Lăng Duyệt đi coi mắt!
Lăng Hiểu gật đầu với Chu Nhụy, bưng cafe xoay người rời đi.
Gần đây có chút nhàm chán, ai... cuộc sống đần độn ăn rồi chờ chết cũng không quá tốt, hay là, nuôi thú cưng?
Lăng Hiểu có chút hoài niệm những ngày tháng vừa uống cafe vừa xoa mèo...
**
Trung tâm thành phố, cao ốc trọc trời, phòng ăn trên sân thượng.
Lăng Duyệt đến, Hoắc Hoài An đã đến trước đợi rồi.
Hôm nay Hoắc Hoài An mặc một bộ âu phục may đo thủ công màu xám, Lăng Duyệt vào phòng ăn, Hoắc Hoài An đang ngồi trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh ngẩn người.
"Hoắc thiếu gia."
Lăng Duyệt hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.
Nghe được giọng của Lăng Duyệt, Hoắc Hoài An chậm rãi quay đầu, thấy Lăng Duyệt, hắn hơi cau mày, ánh mắt tràn đầy lạnh nhạt: "Tại sao là cô?"
"A..."
Lăng Duyệt ngẩn ra.
"Lăng Hiểu đâu?" Hoắc Hoài An lạnh lùng hỏi.
"Chị không có thời gian, cho nên em..."
"Cô ấy rất bận sao?"
Không đợi Lăng Duyệt nói, Hoắc Hoài An lại lần nữa lạnh nhạt cắt đứt: "Vậy tại sao tôi nghe nói, từ sau khi tốt nghiệp cô ấy vẫn luôn ở nhà?"
Hoắc Hoài An... lại biết rõ Lăng Hiểu như vậy?
Đây là chuyện gì?
Không lẽ... hắn cũng trọng sinh?
Lăng Duyệt có chút nghi ngờ. Nhưng rất nhanh thu lại ý nghĩ, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt: "Nếu như em đã đến, có chuyện gì, không bằng ngồi xuống ăn bữa cơm lại nói?"
Hoắc Hoài An không nói gì.
Hắn không muốn ăn.
Lăng Hiểu không tới, hắn không vui.