Edit: Thu Hương
Hôm nay toàn bộ tầng cao nhất nhà hàng đã được Hoắc Hoài An bao trọn.
Hắn còn đặc biệt mời đầu bếp từ nước ngoài về, chuẩn bị một bàn mỹ vị, thậm chí...
Hắn còn định ăn cơm xong, sẽ mang Lăng Hiểu đi thưởng thức phong cảnh thành phố, mà bây giờ...
Đổi thành Lăng Duyệt...
Xin lỗi.
Bổn thiếu gia nuốt không trôi.
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Lăng Duyệt im lặng ngồi trước mặt Hoắc Hoài An.
Người này làm cho cô có một loại cảm giác bị áp bách.
Lăng Duyệt vốn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng bây giờ một câu cũng không nói ra được.
Hôm nay biểu hiện của Hoắc Hoài An rất kỳ lạ---
Nếu như hắn thật sự nhìn trúng chị, thì từ đầu, đối tượng kết hôn mà Hoắc gia chỉ định phải là Lăng Hiểu, không phải cô.
Nếu Hoắc lão chỉ điểm Lăng Duyệt, bây giờ cô cũng tới rồi, vì sao biểu hiện của Hoắc Hoài An lại lạnh lùng, không kiên nhẫn đến vậy?
Chẳng lẽ vì cô cự tuyệt nên bực bội?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Duyệt cũng chỉ nghĩ được nguyên nhân này.
"Về huyện kết hôn, thật ra mấy này nay em đã suy nghĩ rất nhiều."
Lăng Duyệt trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng nói ra.
"?"
Hoắc Hoài An ngẩng đầu, ánh mắt quái dị nhìn Lăng Duyệt.
"Kết hôn? Với ai?"
Giọng nói có chút giễu cợt.
Quả nhiên...
Hắn đang tức giận đi?
Lăng Duyệt lúng túng nói: "Thật ra em cũng không phải có ý muốn từ chối, chỉ là tuổi còn nhỏ, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, mới nghĩ..."
"Chờ một chút."
Hoắc Hoài An gõ bàn một cái, cắt đứt lời nói của Lăng Duyệt: "Có chuyện này, cô đại khái còn chưa hiểu."
Hoắc Hoài An nhìn thiếu nữ trước mắt, tà khí nhếch nhếch khóe môi: "Đối tượng tôi muốn kết hôn, từ đầu chí cuối, chỉ có một, đó là Lăng Hiểu."
Cưới Lăng Hiểu làm vợ, là đời này, sự nghiệp lớn nhất của hắn.
Lăng Duyệt: ...
Chờ một chút! Vở kịch này không đúng!
Hoắc Hoài An anh tỉnh tỉnh, anh có phải cầm nhầm kịch bản hay không?
Hoắc Hoài An: Xin lỗi, tôi rất tỉnh táo, kịch bản này, tôi so với cô còn thuộc hơn!
Lăng Duyệt: ...
Nghe được lời của Hoắc Hoài An, cả người Lăng Duyệt ngẩn ra---
Hóa ra...
Có một số việc không phải cô muốn là có thể thay đổi được?
Là cô... vọng tưởng.
Nhất thời, trái tim Lăng Duyệt buồn vui phức tạp, đồ ăn ngon trước mặt, cũng không thể nào nuốt xuống được.
"Xin lỗi, tôi còn có việc, cho nên..."
Lăng Duyệt có chút chật vật đứng dậy, định xoay người rời đi.
"Cô muốn về nhà sao?"
Hoắc Hoài An nhướn mày lên: "Tôi đưa cô về, vừa vặn... tôi cũng muốn đến nhà cô!"
Đến nhà họ?
Vì... Lăng Hiểu?
Lăng Duyệt khổ sở cười một tiếng: "Vậy... cùng nhau đi."
Trên đường về nhà họ Lăng, Lăng Duyệt vẫn luôn im lặng không nói.
Thỉnh thoảng cô sẽ quay đầu nhìn, xe của Hoắc Hoài An vẫn theo phía sau. đương nhiên cô nhìn thấy chỉ có thể là tài xế ngồi phía trước, nhìn không được Hoắc Hoài An ngồi phía sau.
"Tiểu thư, hôm nay cô dùng bữa với Hoắc công tử đều tốt đẹp chứ?"
Lão Ngô nhìn thấy Lăng Duyệt vẫn luôn quay đầu nhìn phía sau, mỉm cười hỏi.
"Khá tốt."
Lăng Duyệt lúng túng cười, không biết nghĩ tới điều gì, bất chợt ngẩng đầu hỏi lão Ngô: "Chú Ngô, có phải tôi kém chị rất nhiều?"
"Hả?"
Lão Ngô sững người, sao lại hỏi đến Lăng Hiểu rồi?
Hắn chỉ là một tài xế, vấn đề khó như vậy, ông đâu thể trả lời.
"Chú Ngô, sao chú không nói gì? Có phải là do tôi thật sự kém chị quá nhiều?" Lăng Duyệt gấp gáp truy hỏi.
"Cái này... đại tiểu thư và nhị tiểu thư, đều có thiên tư, cái này khó mà nói rõ!"
Lão Ngô yếu ớt trả lời lại.