Chương 100: Làm người không thể qua sông đoạn cầu
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hai mắt Tân Chí đỏ hồng, muốn đi liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Tuyên Vân Tâm vội vươn tay ra ngăn cản: “Tân sư đệ, không được. Ngươi, ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Câu nói này khác nào bảo hắn không được, không bằng hắn.
Tân Chí xông lên tận trời, nỗi hận cao ngút trùng thiên: “Tuyên sư tỷ, tỷ chờ đó, ta đi giết hắn.”
Tân Chí hoàn toàn không chú ý, phía sau mình ánh mắt Tuyên Vân Tâm lóe lên một tia vui mừng và tàn nhẫn.
Tân Chí đuổi kịp Lữ Thiếu Khanh đã rời đi, hét lớn: “Cẩu vật, nạp mạng đi!”
Hắn ta lao xuống, kèm theo một chưởng.
Dường như Lữ Thiếu Khanh không kịp chuẩn bị, vội vàng chặn lại.
“Ai da..”
Phụt!
Lữ Thiếu Khanh phụt máu tươi, bay rớt ra ngoài.
“Cẩu vật, ta muốn giết ngươi, làm thịt ngươi.”
Tân Chí như phát điên, Linh phù trong tay liên tiếp lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lôi điện, cuồng phong, hỏa diễm, các loại nguyên tố đan xen nổ bùm bùm liên tiếp.
Sóng xung kích khuếch tán tứ phía.
Nhất thời, đất rung núi chuyển, thiên hôn địa ám.
Đám người Hạ Ngữ bên này còn chưa kịp phản ứng, Tân Chí đã liên tục tấn công, nổ vị trí Lữ Thiếu Khanh vừa đứng thành một cái hố to tướng.
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y hét ầm lên.
Khói lửa tan đi, chỉ còn lại một cái hố sâu thật to.
Ngoài ra, không còn sót lại gì nữa.
“Ha ha…”
Tân Chí cười như điên.
Tên ghê tởm kia, đến cặn bã cũng không còn sót lại.
Dám ra tay với nữ thần của ta, thật không biết sống chết.
Mấy người Hạ Ngữ cũng ngơ ngác ngây ngẩn, chỉ trong chớp mắt, Lữ Thiêu Khanh đã bị đánh cho không còn sót lại chút gì sao?
Tiêu Y đỏ ngầu cả mắt.
Nàng rút trường kiếm muốn xông lên báo thù.
Phương Hiểu kéo nàng lại, chỉ phía xa xa nói: “Không nên vọng động.”
Tiêu Y nhìn theo, thấy Lữ Thiếu Khanh chạy từ trong rừng ra từ phía khác.
Nhanh như chớp đã đến bên cạnh Hạ Ngữ.
Vỗ vỗ quần áo, gầm lên với Tân Chí: “Ngươi có bệnh à!”
Sau đó hắn lại oán trách: “Hạ Ngữ sư tỷ, sao tỷ không nhìn ta? Hắn ta giết tới như thế, tỷ xem, ta bị thương rồi.”
Lữ Thiếu Khanh lau vết máu trên khóe miệng, mọi người cũng nhận ra được khí tức của hắn đã yếu đi.
Sau đó, hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, không phải tỷ định qua sông đoạn cầu chứ? Tỷ dùng ta xong rồi định ném ta đi sao? Làm người phải nói đến lương tâm chứ.”
Hạ Ngữ dở khóc dở cười.
Nàng phát hiện mình đang đối diện với Lữ Thiếu Khanh thì bình tĩnh lại, không sốt ruột rung động nữa, nếu không sẽ rất dễ bị hắn chọc cho tâm cảnh bất ổn.
Biện Nhu Nhu hét lớn: “Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đấy? Chính ngươi trốn vạn dặm phía sau, còn không biết xấu hổ mà oán trách sư tỷ nữa à? Chính ngươi trốn phía sau làm chuyện xấu, gặp báo ứng phải không?”
Lữ Thiếu Khanh còn chẳng thèm đỏ mặt, nói: “Ta ở phía sau đoạn hậu, ngươi xem đi, hỗn đản này giết tới, nếu là ngươi, đến cặn bã cũng chẳng còn ấy chứ?”
Cưỡng từ đoạt lý.
Biện Nhu Nhu thở phì phì: “Sư tỷ, không cần để ý đến hắn. Gia hỏa này là một tên hỗn đản.”
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, dù ra ngoài chúng ta sẽ tách ra ai về nhà nấy, ngươi cũng không thể bỏ rơi ta như thế?”
Hạ Ngữ không phản bác, thừa nhận mình sai lầm, nói: “Lữ sư đệ nói không sai, là ta chủ quan.”
Tân Chí sát khí đằng đằng đuổi theo sau, Hạ Ngữ đã sớm cảm ứng được.
Nàng cũng âm thầm chuẩn bị.
Chủ yếu nàng chú ý tới Tiêu Y, Biện Nhu Nhu, cùng Phương Hiểu, một khi Tân Chí ra tay với các nàng, nàng sẽ lập tức ngăn cản.
Nhưng nàng không ngờ được mục tiêu của Tân Chí lại là Lữ Thiếu Khanh.
Nàng cũng tin tưởng vào thực lực của Lữ Thiếu Khanh, không để ý tới hắn.
Không ngờ Tân Chí lại nhanh như thế, mà cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại không ngăn được Tân Chí, bị đánh bay ra ngoài.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh tái mét khóe miệng còn vương vết máu, xem ra bị thương không nhẹ.
Hạ Ngữ nhìn Tân Chí, nói: “Tân công tử, ngươi qua đây.”
Tân Chí vạn phần cảnh giác, vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
“Hắn đáng chết.”
“Nếu ngươi khăng khăng muốn ra tay với hắn, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
Hạ Ngữ lạnh nhạt đe dọa, uy hiếp mười phần: “Ngươi còn dám ra tay nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Hạ Ngữ không thích giết chóc, không có nghĩa là nàng sẽ không giết người.
Tân Chí chần chừ, nắm vuốt linh phù, không biết có nên tiếp tục hay không.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, được rồi, không cần để ý tới hắn ta nữa.”
“Là hắn ta nhất thời nghĩ quẩn thôi, chúng ta đại nhân đại lượng không tính toán với hắn ta.”
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, mọi người đều thất kinh nhìn hắn chằm chằm.
Gia hỏa này bị đoạt xá rồi sao?
Hay vừa rồi trong vụ nổ đầu bị thương?
Lời này, lại xuất phát từ miệng hắn?
Đặc biệt là Tiêu Y, càng trợn mắt há mồm.
Đây là nhị sư huynh mà mình biết sao?
Nhị sư huynh thù nhỏ cũng phải báo, bụng dạ hẹp hòi, trong lòng chỉ có một bát nước của mình đâu rồi?
Theo Tiêu Y thấy, nếu nhị sư huynh của mình ăn thiệt lớn thế, Tân Chí chết chắc.
Cho dù mười tám đời của hắn ta có đến cũng chết chắc.
Thậm chí trong đầu Tiêu Y còn mô phỏng ra một trăm kiểu chết của Tân Chí rồi.
Duy chỉ không ngờ nổi không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại nói thả Tân Chí.
Tiêu Y không nhịn được mà hỏi: “Nhị, nhị sư huynh, ngươi, ngươi không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Cái gì gọi là không sao chứ?”
“Muội không thấy ta bị thương rồi sao? Mau mau tới đỡ ta đi.”
Biện Nhu Nhu nói: “Tiểu Y muội muội bị thương còn nặng hơn ngươi nhiều, ngươi có phải nam nhân không?”
Tiêu Y rất không hiểu, hỏi lại: “Nhị sư huynh, huynh nói thả hắn ta? Vì sao vậy?”
Lữ Thiếu Khanh tranh thủ giáo huấn Tiêu Y: “Lấy ơn báo oán. Lấy ơn báo oán đấy, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi?”