Chương 99: Bị cái kia thật hả?
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”
Tiêu Y mặt mày tái mét, đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng một cái: “Bị thương rồi sao?”
Tiêu Y gật đầu: “Nhưng không sao, tĩnh dưỡng mấy ngày là được rồi.”
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu, không nói gì thêm.
Biện Nhu Nhu không vừa mắt.
“Tiểu Y muội muội bị thương, ngươi không tỏ tí thái độ nào à?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Ngươi muốn ta có thái độ gì?”
“Là khóc, hay là cười? Không phải còn chưa chết sao?”
Hắn khinh bỉ nhìn Biện Nhu Nhu Nhu, nói: “Còn là tu sĩ nữa, chút thương thế ấy cũng không chịu nổi sao? Từ khi nào Song Nguyệt Cốc của các ngươi lại yếu ớt thế? Về đề nghị Chưởng môn của các ngươi tuyển thêm mấy đệ tử nam, tăng thêm dương khí đi.”
“Ngươi… hỗn đản!”
Biện Nhu Nhu tức giận dậm chân.
Cái tên hỗn đản này. Quả nhiên không phải thứ gì tốt.
Hạ Ngữ tỏ ý cám ơn Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, hôm nay may mà có ngươi, nếu không ta khó mà lấy được bí cảnh chi tâm.”
Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: “Không có việc gì, tiện tay thôi, không cần khách khí.”
Hạ Ngữ vẫn nghiêm túc nói: “Lần này xem như ta thiếu ngươi một nhân tình, ngày sau có gì cần cứ việc lên tiếng.”
Với thực lực của Hạ Ngữ, bí cảnh này không tính là gì, nếu không phải vì bí cảnh chi tâm, nàng cũng chẳng muốn đến đây.
Có được bí cảnh chi tâm, nàng có tự tin để đuổi theo hơn, không để mình bị tụt lại đằng sau.
Lần này quả thực là được Lữ Thiếu Khanh trợ giúp rất nhiều, nếu không căn bản sẽ không có được bí cảnh chi tâm.
Đương nhiên, nếu không có người của Điểm Tinh Phái tới, một mình nàng cũng có thể thăm dò hết bí cảnh, không cần nhờ người khác.
Biện Nhu Nhu không phục: “Không biết hắn chạy trốn đi đâu rồi, ra sức gì chứ?”
Hạ Ngữ nhíu mày bất mãn nhắc nhở: “Sư muội!”
Giọng nói nghiêm khắc khiến cho trái tim Biện Nhu Nhu nhảy thót một cái, không dám nói lung tung.
Hạ Ngữ thầm thở dài. Biện Nhu Nhu vốn có thành kiến với Lữ Thiếu Khanh, bị thành kiến che mắt, căn bản nàng ta không biết lần này Lữ Thiếu Khanh có vai trò thế nào.
Lữ Thiếu Khanh không thềm để ý đến Biện Nhu Nhu, nói với Hạ Ngữ: “Ân tình gì đó thì không cần, cho ta mười vạn tám vạn linh thạch đi.”
Hạ Ngữ tự động lờ câu này đi, mặc dù nàng cũng là tiểu phú bá, nhưng cũng không có mười vạn tám vạn.
Đương nhiên nợ hắn một ân tình vẫn tốt hơn.
Hạ Ngữ nhìn thoáng xung quanh, các đệ tử khác Điểm Tinh Phái tới nhìn các nàng như lâm đại địch, không ai dám nói chuyện.
Hạ Ngữ cũng lười nói chuyện với các đệ tử mà Điểm Tinh Phái tới này, nói: “Chúng ta đi thôi.”
…
Tân Chí vô cùng lo lắng xông vào trong rừng cây tìm kiếm Hoa Tuyên Vân Tâm.
“Tuyên sư tỷ, tỷ ở đâu?”
“Tuyên sư tỷ…”
Chẳng mấy chốc, Tân Chí đã phát hiện ra khí tức của Tuyên Vân Tâm.
“Tuyên sư tỷ!”
“Đừng tới đây!” Tuyên Vân Tâm hô lên, khí tức của nàng dần yếu đi.
Tân Chí lo lắng, không để ý tới, vọt thẳng tới.
Sau đó, hắn ta thấy được một màn khiến khí huyết sôi trào.
Tuyên Vân Tâm vừa vặn tránh thoát được dây thừng, y phục toàn thân rách nát lộ ra da thịt trắng như tuyết, có vẻ chật vật mà trong mắt Tân Chí lại hấp dẫn vô cùng.
“Tuyên… Tuyên sư tỷ…”
Tân Chí nhìn đăm đăm, gian nan nuốt nước miếng một cái.
“Đừng tới đây!”
Tuyên Vân Tâm hét lớn, mặt mũi đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.
Nhưng Tân Chí lại không thể khống chế được mà từng bước từng bước đi về phía Tuyên Vân Tâm.
“Tuyên sư tỷ, ngươi, ngươi bị thương, ta, ta tới giúp ngươi…”
Nhìn ánh mắt Tân Chí, Tuyên Vân Tâm biết gia hỏa này đã bị bộ dáng của mình mê hoặc.
Mê hoặc Tân Chí, Tuyên Vân Tâm không cảm thấy tí thành tựu nào.
Nếu có thể mê hoặc tên hỗn đản kia thì tốt rồi.
Mê hoặc được tên hỗn đản kia, nàng ta mới có cảm giác thành công.
“Không cần ngươi hỗ trợ.”
Tuyên Vân Tâm từ chối, nhưng Tân Chí không cho nàng cơ hội.
Hắn ta nắm lấy cánh tay nàng ta, vừa đỡ vừa đẩy nàng ta lên một thân cây.
Tân Chí ngắm nhìn dung nhan gần trong gang tấc, lý trí không ngừng bị thôn phệ.
Ánh mắt của hắn ta dần mê mang.
“Sư tỷ, tỷ…. Tỷ thật đẹp…”
Cảm giác được bàn tay Tân Chí dám bắt đầu chuyển động thăm dò trên dưới.
Tuyên Vân Tâm lập tức cảm thấy cổ họng nhộn nhạo muốn nôn.
Lúc này, nàng ta phát hiện ra, so với Lữ Thiếu Khanh, sư đệ Tân Chí của mình, càng thêm buồn nôn, đủ để khiến cho người ta ói hết ruột gan.
Lữ Thiếu Khanh khiến nàng hận đến nghiến răng, nhưng không làm loạn với nàng.
Đương nhiên, ngoại trừ cái vỗ mông kia.
Tuyên Vân Tâm không ngừng kêu lên, nhưng tiếng kêu của nàng chẳng những không thể khiến Tân Chí tỉnh lại.
Ngược lại còn khiến cho ngọn lửa trong lòng Tân Chí cháy lớn hơn.
“Tuyên sư tỷ…”
Tân Chí lẩm bẩm, ánh mắt mê man.
Thấy Tân Chí sắp mất lý trí rồi, Tuyên Vân Tâm vội vàng nói: “Tân sư đệ, ngươi quên đại sư huynh rồi sao?”
Ba chữ đại sư huynh như có một cỗ ma lực.
Tân Chí lập tức tỉnh táo.
Ánh mắt hắn ta không còn mê man nữa mà trở nên trong suốt sáng ngời, hắn ta nhìn Tuyên Vân Tâm rồi lại nhìn mình.
Hắn ta thấy Tuyên Vân Tâm hở hang, còn nghe mùi hương cơ thể thấm vào ruột gan khiến người ta điên cuồng, bây giờ dừng tay quả thật không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi buông tay ra.
Hắn ta hơi ngại ngùng bối rối: “Tuyên, Tuyên sư tỷ, ta, ta….”
Trong lòng Tuyên Vân Tâm không gợn lấy một gợn sóng nhưng ngoài mặt lại như sắp khóc lã chã rồi, hỏi: “Tân sư đệ, có thể không nói chuyện hôm nay cho người khác biết được không?”
“Tên, tên hỗn đản, hắn, hắn ...”
Tân Chí kinh hãi: “Tuyên sư tỷ, hắn, hắn làm gì tỷ?”
“Hắn… hắn…”
“Tóm lại, ta không có mặt mũi gặp ai nữa. Nếu chuyện này bị truyền ra, cả đời ta sẽ bị phá hủy.”
Tuyên Vân Tâm khiến cho Tân Chí rất khó mà không nghĩ theo hướng kia.
Lại liên tưởng tới dáng vẻ vừa rồi của Tuyên Vân Tâm, sát ý trong lòng Tân Chí bốc lên tận trời.
“Ta muốn giết hắn!”
Không rõ vì ghen tỵ hay vì ghen ghét.
Nữ thần trong lòng hắn, lại bị người khác hái mất?
Hắn ta làm con chó chạy theo suốt hơn mười năm, đi theo làm tùy tùng, chịu mệt chịu khổ, còn chưa được chạm vào bàn tay nhỏ.
Thù này không báo, còn tu tiên cái gì nữa?