Tiêu Y phô bày kiếm ý mà mình đã lĩnh ngộ được cho mọi người xem.
Thiều Thừa, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều nhìn Tiêu Y.
Thiều Thừa hài lòng gật đầu: "Không tệ, Luyện Khí kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tương lai có hy vọng."
Đồng thời, trong lòng ông lại cảm thấy áp lực không nhẹ.
Tiểu đồ đệ cũng xuất sắc như vậy sao?
Ông chỉ tùy tiện thu một đồ đệ, vậy mà thiên phú cũng lợi hại như vậy.
Phần mộ của nhóm tổ sư vẫn tốt chứ?
Ba đồ đệ đều biến thái như vậy, không biết phần mộ tổ sư của Thiên Ngự Phong có bị bốc cháy hay không.
Cái này không chỉ đơn thuần là bốc khói xanh nữa rồi.
Kế Ngôn nói: "Kiếm ý thuộc tính Thủy, cũng tạm ổn."
Sau đó hắn ta khích lệ Tiêu Y: "Cố gắng tu luyện thật tốt, sau này muội sẽ có thể đánh bại Nhị sư huynh của muội."
Kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh chính là kiếm ý thuộc tính Hỏa.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi khinh thường: "Muốn đánh thắng ta? Nằm mơ đi. Đến huynh còn không làm gì được ta, một tiểu nha đầu như nàng thì có thể làm được gì chứ? Tương lai đúng là vẫn đầy hứa hẹn, nhưng mà cũng không nhìn thử xem là ai giúp nàng lĩnh ngộ kiếm ý?"
Thiều Thừa lại nói: “Không thể giữ lại kiếm động được."
Vẻ mặt Thiều Thừa rất nghiêm túc, ông nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đợt lát nữa nhớ phá kiếm động đi."
Lữ Thiếu Khanh không vui, nói: "Để làm gì? Con còn đang muốn dựa vào kiếm động để kiếm linh thạch mà."
Thiều Thừa chửi ầm lên: "Con mắt của ngươi chui vào trong linh thạch luôn đi. Sao ngươi không sống hết đời cùng với linh thạch đi?”
Lữ Thiếu Khanh lại coi đó như là điều hiển nhiên, hắn nói: "Đúng vậy nhỉ, con cũng có ý định này, con không tin sư phụ người có thể tách khỏi linh thạch đấy."
"Hỗn trướng."
Thiều Thừa mắng: "Ngươi có tin ta đánh ngươi lần nữa không? Ngươi có thể dùng cách khác để kiếm linh thạch mà, kiếm động này không thể dùng được. Nó phải bị phá hủy."
Thiều Thừa nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiêu Y kỳ quái: "Tại sao chứ?"
Mặc dù đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong đó, nhưng mà nó rất hữu ích.
Ít nhất với tư chất của nàng, vậy mà đi vào cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Muội cho rằng lĩnh ngộ kiếm ý chỉ đơn thuần là dựa vào thiên phú của muội sao?"
Tiêu Y lắc đầu, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt đầy cảm kích.
"Ta biết Nhị sư huynh cũng đã góp rất nhiều sức lực vào trong đó."
Trong đó bố trí vô số cạm bẫy, trận pháp và cả kiếm ý. Tất cả đều là công lao của Lữ Thiếu Khanh, hắn đã tiêu hao rất nhiều công sức và tinh lực.
Những thứ này Tiêu Y đều ghi nhớ ở trong đầu.
Kế Ngôn nói: "Sở dĩ muội có thể lĩnh hội được kiếm ý là bởi vì tên gia hỏa này chịu để kiếm ý của hắn đi đối luyện với muội, để muội tìm tòi và dẫn dắt muội lĩnh hội."
Thiều Thừa liền nói thêm: "Thiếu Khanh đã hoàn toàn cho con thấy rõ nguồn gốc bên trong kiếm ý của nó, cho nên con mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý có thuộc tính Thủy. Nếu không, con sẽ không thể lĩnh ngộ được kiếm ý trong một khoảng thời gian ngắn như vậy."
"Con cũng biết, nếu hoàn toàn thể hiện nguồn gốc kiếm ý của mình cho người khác tham khảo tương đương với việc phơi bày điểm yếu của mình cho người khác. Nếu như gặp được người có tâm, Thiếu Khanh sẽ gặp nguy hiểm."
Tiêu Y đã hiểu.
Bước vào kiếm động tương đương với việc có thể hiểu được kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh. Nếu là kẻ địch, sẽ tương đương với việc kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh bị phế sạch.
Tiêu Y cảm động vô cùng, nàng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đối xử tốt với nàng như vậy.
"Nhị sư huynh, huynh, huynh đối xử với ta quá tốt rồi." Tiêu Y cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng hạ quyết định, sau này nàng sẽ đối xử với Nhị sư huynh tốt một chút, tên của hắn cũng có thể được gạch bỏ khỏi cuốn sổ nhỏ của nàng.
Thiều Thừa lắc đầu, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Con cũng không cần phải làm như vậy."
Lữ Thiếu Khanh không quan tâm, chẳng hề để ý nói: "Chỉ là nguồn gốc kiếm ý mà thôi."
Tiêu Y càng thêm cảm động.
"Nhị sư huynh..."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Con chỉ là vì nhìn vào một ngàn linh thạch thôi, nếu không con cũng sẽ không dốc hết sức lực như vậy."
Sự cảm động của Tiêu Y lập tức bị chặn lại.
Những lời này thực sự khiến nàng không thể cảm động nổi.
Thiều Thừa tức giận, nổi trận lôi đình nói: "Chỉ vì? Ngươi có tin là bây giờ ta sẽ trừng phạt ngươi ngay lập tức không?"
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, đề phòng nhìn Thiều Thừa: "Sư phụ, người đừng làm loạn, nếu không đến lúc đó con sẽ mang hết bảo vật trấn núi của Thiên Ngự Phong đi bán đấy."
"Ngươi dám?"
Thiều Thừa càng tức giận hơn: "Ngươi lập tức đi phá kiếm động đi cho ta."
Lữ Thiếu Khanh không nỡ: "Nhưng con đã tốn rất nhiều công sức, vẫn chưa thu hồi đủ vốn đâu."
Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn dùng nó để kiếm một ít linh thạch.
"Thu hồi cái rắm."
Mà phía bên ngày, thanh trường kiếm phía sau lưng Kế Ngôn đã chui ra khỏi vỏ, một tiếng ngâm khẽ xông lên tận trời.
Không lâu sau, chỗ kiếm động truyền đến một tiếng nổ dữ dội.
Sau đó, thanh trường kiếm của Kế Ngôn lại gào thét mà tới, chui vào trong vỏ kiếm.
Kế Ngôn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Xong."
Mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn: "Mấy vạn viên linh thạch của ta đều đã bị huynh làm cho mất hết rồi, huynh phải bồi thường cho ta."
"Không có tiền, cùng lắm thì sau này khi tỷ thí, ta sẽ nhường đệ mấy chiêu."
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Ra ngoài, mỗi lần đánh nhau, cuối cùng không phải huynh đều dùng cảnh giới đến dọa ta sao? Tóm lại, nếu hôm nay huynh không trả linh thạch cho ta, ta và huynh sẽ kết thúc tại đây."
Kế Ngôn hỏi lại: "Đệ muốn kết thúc với ta như nào? Muốn đánh một trận sao? Ta là Nguyên Anh kỳ đấy."
Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng: "Thời tiết hôm nay không thích hợp để đánh nhau, ta không muốn làm huynh mất mặt."
Kế Ngôn nói: "Không sao, tới đi."
Tiêu Y vội vàng nói: "Nhị sư huynh, ta bồi thường cho huynh được không?"
Khi Lữ Thiếu Khanh nghe thấy lời này, mặt lộ ra vẻ khinh thường, vô cùng xem thường nàng: "Muội trả tiền? Muội có linh thạch sao? Cho dù muội là gia chủ Tiêu gia thì cũng vô dụng, Tiêu gia của muội là gia tộc quỷ nghèo số một ở Tề Châu, bồi thường linh thạch kiểu gì chứ?"
Tiêu Y sững sờ.
Tiêu gia của nàng trở thành gia tộc quỷ nghèo số một ở Tề Châu từ khi nào vậy? Sao ta lại không biết vậy?
Chẳng lẽ Tiêu gia phá sản rồi sao?
Thiều Thừa lên tiếng: "Được rồi, hôm nay là ngày sư muội của các ngươi xuất quan. Bớt làm mấy cái trò này lại đi. Để chúc mừng sư muội các ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, bốn thầy trò chúng ta đi chúc mừng một phen đi."
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác nói: "Sư phụ, người muốn chúc như thế nào? Đi ăn một bữa dưới núi sao?"
Kế Ngôn nói: "Có thể."
Thiều Thừa nói: "Xuống núi thì ăn được cái gì chứ? Đại sư huynh của ngươi sẽ chỉ bị người ta vây quanh thôi. Hôm nay vi sư sẽ bộc lộ tài năng cho các ngươi xem."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đồng thanh nói: "Không cần."
Kế Ngôn nói: "Con có thể dịch dung đi ăn cơm. "
Lữ Thiếu Khanh thẳng thắn hơn nhiều, hoàn toàn không cho Thiều Thừa mặt mũi nào, hắn nói: "Sư phụ, tài nấu nướng của người như thế nào, trong lòng người không tự so sánh được sao? Người dẹp ý niệm này đi, kiếp này người vô duyên với phòng bếp rồi."
Kế Ngôn nói: "An sư bá thích mỹ thực, tài nấu nướng của người sẽ càng làm cho An sư bá xa lánh người hơn thôi."
Lỗ tai Tiêu Y dựng thẳng lên, có bát quái sao?
"Sư huynh, An sư bá là ai?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Đó là người tình trong mộng của sư phụ, người thèm khát người ta đã lâu rồi."
Thiều Thừa tức giận: "Hỗn trướng, ngươi nói sư phụ ngươi như vậy mà được sao? Hôm nay vi sư muốn đích thân xuống bếp, để cho hai tên hỗn trướng các ngươi nhìn xem kỹ năng nấu nướng của vi sư đã tiến bộ rất nhiều rồi."