Chương 48: Sư phụ thích ai
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Thái độ của Thiều Thừa rất kiên quyết, ông nhất định phải bộc lộ tài năng cho ba đồ đệ thấy.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có ngăn cản cũng vô ích.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Sư phụ, con chợt nhớ là có người mời con ăn một bữa."
Kế Ngôn cũng nói: "Con cũng có hẹn rồi. "
Thiều Thừa nhìn hai đồ đệ muốn kiếm cớ chuồn đi, cười lạnh không thôi nói: "Giả vờ. Hai người các ngươi có hẹn sao? Coi ta là kẻ ngu sao?"
"Nói cho các người biết." Thiều Thừa hung ác trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: "Hôm nay ai dám rời đi, ta sẽ đánh mông người đó đấy."
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Kế Ngôn: "Huynh là Đại sư huynh, huynh mau thuyết phục sư phụ đi. Không phải huynh thường mắng sư phụ rất gay gắt sao?"
Kế Ngôn lại nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: "Đệ là Nhị sư đệ, đệ quỷ kế đa đoan, mau nghĩ cách ngăn cản đi. Năng lực khiến sư phụ tức giận đến mức không thể nói ra lời của đệ ngày thường đâu rồi?"
Thiều Thừa hừ nói: "Cho dù hai ngươi có nói cái gì đi chẳng nữa thì cũng sẽ không thay đổi được ý định của ta đâu. Đều đi hỗ trợ cho ta đi."
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn nhau, lập tức lao đi, một người một hướng.
Nhưng mà hai người vừa có hành động, Thiều Thừa đã vung tay lên, hai người bị nhốt lại, không thể động đậy.
Thiều Thừa là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới Nguyên Anh tầng 3.
Lấy hữu tâm đối phó với vô tâm khiến cho người vừa tiến vào Nguyên Anh kỳ là Kế Ngôn cũng không có cách nào thoát khỏi.
Thiều Thừa cười lạnh, vẻ mặt kiểu đúng là không ngoài dự liệu của ta.
"Chỉ cần hai ngươi vểnh cái mông lên, ta liền biết là các ngươi muốn thả rắm hay xả nước rồi. Muốn chạy trốn sao? Không có cửa đâu!"
Sau đó Thiều Thừa nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt không tốt: "Các ngươi có muốn ta đánh mông các ngươi trước mặt sư muội không?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Được rồi, được rồi, hôm nay không thèm đếm xỉa đến gì nữa. Đại sư huynh mà ăn thì con sẽ ăn, được chưa?"
Biểu cảm của Kế Ngôn cực thối, cũng nói y như vậy: "Đệ ấy ăn, con liền ăn."
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Thế mà cũng dám nhận là Đại sư huynh, có trách nhiệm chút đi được không hả? Huynh nên nói là thân là Đại sư huynh, con sẽ ăn thay sư đệ con mới đúng chứ."
Kế Ngôn nói: "Đệ thân là sư đệ, đệ ăn thay người sư huynh này có được không?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Người sư đệ này của huynh chỉ biết tôn trọng trưởng lão chứ không biết yêu trẻ con là như thế nào."
Nhìn thấy hai sư huynh đấu võ mồm, giống như là bữa cơm do sư phụ làm ra sẽ có độc, không có thuốc chữa vậy, Tiêu Y tỏ vẻ khó hiểu: "Sư phụ có thể tự mình xuống bếp nấu ăn, chính là vinh hạnh của người làm đồ đệ như chúng ta mà. Sao hai huynh không muốn ăn? Hẳn là phải vui vẻ mới đúng chứ."
Sau khi Thiều Thừa nghe xong, trong lòng vui mừng, đúng là là tiểu đồ đệ tốt. Ông cười ha ha một tiếng rồi nói: "Đúng vậy, đây là dáng vẻ mà một đệ tử nên có. Hai sư huynh các ngươi còn không sánh bằng sư muội này, có thấy mất mặt hay không?"
Tiêu Y được khen ngợi, mặt mày hớn hở, mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
Về phương diện này, nàng đã làm tốt hơn hai sư huynh rồi.
Tiêu Y cười hì hì nói: "Sư phụ, người cứ việc đi làm, làm nhiều hơn một chút, con và hai sư huynh nhất định sẽ ăn hết."
"Ngậm miệng!"
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đồng thanh quát một tiếng.
Tiêu Y rụt cổ một cái.
Nàng có chút không rõ, tại sao hai sư huynh lại kháng cự như vậy?
Thiều Thừa đưa ba người bọn họ đến phòng bếp, còn ông thì đi vào bếp bắt đầu bận rộn.
Ba đệ tử ở bên ngoài giúp đỡ, rửa rau rửa đồ... Nói là cùng nhau rửa rau rửa đồ, nhưng trên thực tế, chỉ có mình Tiêu Y là giúp đỡ.
Còn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh thì ở một bên sầu mi khổ kiểm, than ngắn thở dài.
Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, thỉnh thoảng còn ngửa mặt lên trời thở dài.
"Haiz..."
Vẻ mặt của hai người giống như phạm nhân sắp lên pháp trường.
Tiêu Y cảm thấy rất kì quái, trong bụng có một đống vấn đề.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, An sư bá là ai?"
Tiêu Y vửa rửa rau, vừa hiếu kì hỏi.
Trong mắt Tiêu Y lóe lên ánh sáng bát quái hừng hực.
Lữ Thiếu Khanh không biết tìm được một cái ghế dài ở đâu, nằm thẳng lên đó phơi thây.
Kế Ngôn trả lời vấn đề này của nàng: "An sư bá là trưởng lão của Song Nguyệt Cốc, An Thiên Nhạn."
Tiêu Y lập tức biết đó là ai, kinh ngạc nói: "Là Tam trưởng lão của Song Nguyệt Cốc sao? Ta nghe nói bà thích mỹ thực nhất, trù nghệ cũng rất lợi hại. Nhưng mà có rất ít người được thưởng thức thủ nghệ của bà."
Kế Ngôn nói: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao sư phụ say mê trù nghệ. Nói là muốn nghiên cứu ra mỹ thực cho An sư bá nếm thử."
Sau khi Tiêu Y nghe xong, trong mắt hiện lên những ngôi sao.
"Cũng rất lãng mạn."
"Lãng mạn?" Kế Ngôn lắc đầu: "Thực sự không hiểu đám nữ nhân các ngươi. Chuyện này có gì lãng mạn chứ? Trong mắt của ta những thứ này đều chỉ lãng phí thời gian thôi. Thời gian đó còn không bằng dùng để tu luyện."
Tiêu Y nói: "Đại sư huynh, huynh thật không hiểu phong tình."
Nàng lại vội vàng hỏi: "Vậy sư phụ và An sư bá có thành không?"
Lữ Thiếu Khanh nói chuyện: "Thành cái rắm, An sư bá hoàn toàn không có ý kia, chính là sư phụ tự mình đa tình thôi."
"Không có ý sao?"
Tiêu Y có chút thất vọng, nhưng lại lập tức phản ứng lại: "Nhị sư huynh, không phải huynh từng nhắc đến người tình cũ của sư phụ sao, người huynh nói đến chính là An sư bá à? Tấm Thiên Cơ Bài kia là do An sư bá đưa cho sư phụ sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Đúng vậy, sư phụ coi nó như bảo vật vậy. Cuối cùng lại bị Đại sư huynh của muội làm hỏng."
Kế Ngôn không muốn cõng cái nồi này, liền phản bác: "Là đệ trộm nó từ chỗ sư phụ, nó bị phá hủy cũng là bởi vì đệ mà."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Nếu đêm đó không phải cơn thần kinh của huynh phát tác, thì sao nó có thể bị hỏng được? Vả lại, ta cũng đã cho sư phụ có cơ hội giải cứu, nhưng sư phụ lại không dốc sức một chút nào. Việc này sư phụ cũng có trách nhiệm."