Chương 52: Ta xem đệ nhất mỹ nhân cũng như phiền phức vậy
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Biện Nhu Nhu ngạc nhiên, câu tiếp theo trong lúc nhất thời không thể thốt ra được.
Hành động Lữ Thiếu Khanh trực tiếp thừa nhận mình sợ nằm ngoài dự liệu của nàng ta.
Nam nhân, cho dù là nam nhân trong giới phàm nhân thì cũng rất quan tâm đến thể diện của mình.
Cho dù có chết bọn họ cũng sẽ không thừa nhận mình sợ hãi, không chịu vứt bỏ thể diện.
Biện Nhu Nhu nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Lữ Thiếu Khanh thì tức đến mức cắn răng.
“Ngươi có còn là nam nhân nữa không?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta là nam nhân nha, cô muốn thử một chút không?”
“Khốn, khốn kiếp!”
Một câu thô lỗ khiến Biện Nhu Nhu tức đến mức giậm chân, muốn rút kiếm giết người.
Câu nói này cũng làm mấy cô gái ở đây đỏ mặt.
Tiêu Y cúi đầu, rời xa Lữ Thiếu Khanh mấy bước.
Có Nhị sư huynh như thế này, rất khó ngẩng đầu làm người.
Thiều Thừa mắng Lữ Thiếu Khanh: “Bớt nói mấy lời khốn kiếp đó ở đây đi, Hạ Ngữ sư tỷ đến nhờ ngươi giúp một tay, ngươi giúp đỡ một chút thì có làm sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ, người muốn giúp thì cứ đi đi.”
“Dù sao thì con cũng sẽ không đi đâu, phiền phức.”
Hạ Ngữ là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, nhưng trong mắt Lữ Thiếu Khanh, đệ nhất mỹ nhân tương đương với phiền phức.
Là loại phiền toái nhất.
Chưa nói đến chuyện giúp Hạ Ngữ đi thăm dò bí cảnh sẽ gặp nguy hiểm, chỉ riêng đi theo bên cạnh Hạ Ngữ là đã rước đến vô số phiền phức rồi.
Thế nào hắn cũng sẽ gặp phải sự đả kích và ghen tỵ của nam nhân khác.
Hạ Ngữ nói: “Thiều sư thúc là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh kỳ, bí cảnh không chịu nổi uy áp của Nguyên Anh kỳ.”
“Cho nên, chỉ có Lữ sư đệ có thể giúp đỡ ta thôi.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ đừng đề cao ta như vậy, tỷ muốn tìm người giúp, tỷ vung tay hô lên, trăm hô ngàn ứng, vô số người bằng lòng xông pha khói lửa vì tỷ mà.”
“Tỷ đừng gây phiền phức cho ta mà. Con người ta sợ nhất là phiền phức.”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm nói, nếu không nể thân phận mỹ nữ của tỷ, ta còn chẳng muốn nói nhảm với tỷ nhiều như vậy.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với Kế Ngôn một cái, ánh mắt cảnh cáo: “Huynh rước lấy phiền phức thì huynh tự giải quyết tỷ ấy cho ta đi.”
Kế Ngôn liếc ngược lại hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nàng ấy tới tìm đệ, chuyện này không liên quan đến ta.”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Đừng ở đây giả vờ vô tội với ta, huynh không giải quyết tỷ ấy, đừng trách ta không khách sáo với huynh.
Kế Ngôn cười lạnh, trong mắt mang theo vui vẻ: “Muốn đánh nhau sao? Ta, Nguyên Anh kỳ.”
Câu này chọc cho Lữ Thiếu Khanh tức đến nghiến răng.
“Huynh có gan thì ép đến cùng cảnh giới với ta đi, xem ta thu thập huynh như thế nào.”
Quả nhiên!
Ba người Hạ Ngữ, Phương Hiểu, Biện Nhu Nhu nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói vậy, trong lòng càng đánh giá cao thực lực Lữ Thiếu Khanh thêm mấy phần.
Cùng một cảnh giới hắn không sợ Kế Ngôn đã đủ để chứng minh sự đáng sợ này.
Trong lòng Hạ Ngữ càng thêm tin tưởng lời Phương Hiểu, cũng càng thêm hi vọng Lữ Thiếu Khanh có thể hỗ trợ.
Nàng ta nói: “Lữ sư đệ, đệ giúp ta một chút đi.”
“Tìm những người khác, ta không yên tâm.”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, nhìn về phía Kế Ngôn: “Rốt cuộc huynh đã nói bao nhiêu lời tốt về ta trước mặt Hạ Ngữ sư tỷ vậy?”
“Sao có thể khiến Hạ Ngữ sư tỷ tin tưởng ta đến thế?”
“Chẳng lẽ huynh không nói cho Hạ Ngữ sư tỷ biết ta hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, tham sống sợ chết, tham lam thành tính sao?”
Mọi người đều cạn lời.
Họ chỉ từng gặp người tự khen mình vô địch, nghĩa bạc vân thiên gì đó.
Chứ họ chưa từng gặp ai tự nói mình là người hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, tham sống sợ chết, tham lam thành tính.
Tiêu Y lấy tay che kín mặt mình.
Nhị sư huynh, mặc dù huynh có là người như vậy, nhưng mấy lời thẳng thắn này nói ra từ miệng huynh vẫn có cảm giác kỳ quái là thế nào?
Hạ Ngữ im lặng thật lâu, một lúc sau nàng ấy mới nói: “Xem ra Lữ sư đệ không bằng lòng giúp ta rồi?”
Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, thành thật nói: “Đúng vậy, không bằng lòng.”
Phương Hiểu nói: “Lữ công tử, công tử chịu ra tay tương trợ, đến lúc đó Ngữ muội muội sẽ không để công tử thiệt thòi đâu.”
“Linh thạch?”
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ tia dao động.
Hạ Ngữ nói: “Linh thạch là chuyện đơn giản, muốn bao nhiêu cũng được. Huống chi trong bí cảnh còn có thiên tài địa bảo.”
“Sau khi Lữ sư đệ tìm được đều sẽ thuộc về đệ, ta sẽ không giành với đệ.”
Là Đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, nàng ấy trước nay không thiếu linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh do dự.
Không còn cách nào khác, nghèo quá.
Trước mặt linh thạch, hắn cảm thấy chuyện gì cũng có thể cân nhắc.
Tuy nhiên!
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Hạ Ngữ thì vẫn nhịn đau từ chối.
Đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngữ này chính là ngọn nguồn của phiền phức lớn.
Mình vẫn nên làm một kẻ vô hình ngoan ngoãn thì hơn, linh thạch gì đó có thể từ từ kiếm.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Được rồi, có nhiều linh thạch hơn nữa cũng không được.”
Phương Hiểu ngạc nhiên, không ngờ Lữ Thiếu Khanh vẫn từ chối.
Nàng ta nhìn sâu Lữ Thiếu Khanh một lần nữa.
Tên này, quả nhiên không đơn giản.
Có chính kiến rõ ràng, đứng trước sức hấp dẫn cực lớn vẫn có thể khống chế được bản thân.
Hạ Ngữ cũng không ngờ đến lúc này rồi mà Lữ Thiếu Khanh vẫn không muốn đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh ba lần bốn lượt cự tuyệt, cũng làm cho Hạ Ngữ luôn lạnh nhạt hờ hững cảm thấy không phục.
Nàng ấy không tin hôm nay không thể thuyết phục được hắn.
Ánh mắt Hạ Ngữ nhìn sang Kế Ngôn.
“Kế Ngôn sư huynh, huynh là sư huynh, huynh có thể thuyết phục giúp Lữ sư đệ được không?”
Kế Ngôn nói: “Muội muốn hắn hỗ trợ, đơn giản thôi.”
Đơn giản?
Trong lòng Hạ Ngữ nói, ta đã thuyết phục hơn nửa ngày rồi mà chưa cách nào thuyết phục được hắn đấy.
Thật không hổ là Đại sư huynh, đã có cách từ sớm rồi sao?
Đôi mắt đẹp của Hạ Ngữ nhìn về phía Kế Ngôn muốn nghe xem thử Kế Ngôn có cách gì.
Kế Ngôn nói: “Dùng thực lực của muội đánh hắn một trận, đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Nhóm Hạ Ngữ ngạc nhiên.
Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Rốt cuộc huynh ở phe nào vậy?”
“Có ai đối xử với sư đệ như huynh không?”
“Huynh bị bệnh à? Chắc chắn huynh bị bệnh rồi...”