Chương 53: Đây là đồ đệ Thiều Thừa chứ không phải sư phụ của Thiều Thừa thật chứ?
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hạ Ngữ dở khóc dở cười, không ngờ Kế Ngôn lại đưa ra biện pháp này.
Cách thức chung sống của người ở Thiên Ngự Phong là thế này à?
Tuy nhiên, mình thực sự chưa từng thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh.
Không biết thực lực thật sự của hắn là như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ánh mắt Hạ Ngữ đang quan sát mình thì lập tức khó chịu nói:
“Thế nào? Tỷ có muốn thử không?”
Hạ Ngữ cười một tiếng, khẽ lắc đầu: “Lữ sư đệ nói đùa rồi."
Nàng ấy muốn xem thử thực lực của Lữ Thiếu Khanh. Nhưng nếu nàng ấy nghe lời Kế Ngôn động thủ thì sẽ chỉ chọc giận Lữ Thiếu Khanh, không được lợi ích gì.
Còn Biện Nhu Nhu thì lại ước sư tỷ mình mau mau ra tay giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một trận.
Nàng ta nói: “Sư tỷ, đừng ngại Kế Ngôn sư huynh, so tay với hắn một chút đi.”
“Nếu không có thực lực, chúng ta không cần hắn đi nữa.”
Hạ Ngữ nói: “Nói lung tung.”
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh: “Đến đây, thực sự nghĩ rằng ta sợ các người à?”
Hạ Ngữ trấn an Lữ Thiếu Khanh nói: “Lữ sư đệ không cần tức giận, ta thật lòng hi vọng đệ có thể giúp ta một tay.”
Bí cảnh kia là một bí cảnh rất khó có được, đối với nàng ấy mà nói cũng rất quan trọng, nếu không vì thời gian cấp bách, nàng ấy cũng không đến đây thỉnh cầu giúp đỡ.
So với tìm mấy người xa lạ, nhìn thế nào thì Lữ Thiếu Khanh vẫn là lựa chọn thích hợp nhất.
Lĩnh ngộ kiếm ý, Kết Đan kỳ, thực lực đầy đủ.
Còn nữa, hắn là đệ tử phái lớn, đồ đệ của Thiều Thừa, sư đệ của Kế Ngôn.
Còn cả mối quan hệ giữa Thiều Thừa và trưởng lão Song Nguyệt Cốc.
Lữ Thiếu Khanh đủ để có được sự tín nhiệm của nàng ấy.
Tuy nhiên, tên đầu sắt Lữ Thiếu Khanh trước mặt rất khó thuyết phục.
Cách của Kế Ngôn chắc chắn không được, Hạ Ngữ đưa mắt nhìn sang Thiều Thừa như đang xuất thần.
“Thiều sư thúc, sau khi đại hội tỷ thí lần trước kết thúc, An sư thúc vẫn luôn chờ Thiều sư thúc đến làm khách tại Song Nguyệt Cốc.”
Thiều Thừa nghe xong tinh thần lập tức tỉnh táo, ánh mắt tan rã một lần nữa tập trung trở lại.
“Thiên Nhạn sư tỷ nói vậy thật sao?”
Thiều Thừa lộ vẻ kích động.
Lữ Thiếu Khanh tàn nhẫn đả kích: “Chắc chắn không phải, chuyện này mà sư phụ cũng tin?"
Thiều Thừa gầm lên: “Ngươi câm miệng cho ta, đi sang một bên.”
Trong lòng Hạ Ngữ cười thầm: “Đương nhiên là vậy rồi, trước khi con tới đây An sư thúc có dặn, có cơ hội nhất định phải tới bái kiến Thiều sư thúc, vấn an thay người.”
Trong lòng Thiều Thừa vui mừng, đắc ý, trên mặt không nén được nụ cười.
“Thiên Nhan sư tỷ có lòng rồi.”
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Sư phụ, người đừng tin, nàng ta đang dỗ ngọt người đấy.”
“Dáng vẻ người như thế nào bản thân người còn không rõ sao? Sao An sư bá có thể nhớ người được.”
Nụ cười của Thiều Thừa lập tức biến mất, trừng mắt mắng Lữ Thiếu Khanh:
“Ngươi tưởng rằng ai cũng giống ngươi sao?”
“Bớt ở đây gây thêm phiền phức cho ta đi.”
Sau đó ông quay sang tiếp tục nở nụ cười với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư điệt, tiểu tử này không hiểu chuyện, con đừng chấp nhặt với hắn."
Hạ Ngữ lắc đầu: “Lữ sư đệ tính cách thẳng thắn, sao con có thể tức giận được ạ?”
“Cũng chính vì tính cách này của Lữ Thiếu Khanh nên con càng hi vọng đệ ấy có thể giúp đỡ cơn một chút.”
“Thiều sư thúc, người có thể giúp con khuyên đệ ấy được không?”
Hạ Ngữ vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói mang theo thỉnh cầu khiến người ta rất khó từ chối.
Đương nhiên Thiều Thừa sẽ không từ chối.
Ông quát Lữ Thiếu Khanh: “Có nghe thấy không, tranh thủ đi giúp sư tỷ ngươi một chút đi.”
Lữ Thiếu Khanh thực sự cạn lời với sư phụ mình.
Chỉ vài câu là có thể khiến người quay giáo đầu hàng địch rồi?
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Sắc, dễ làm loạn tâm trí người ta nhất.”
“Sư phụ, người tu tâm thất bại rồi.”
“Vừa nhắc đến An sư bá người như bị chuốc thuốc mê vậy, còn nói là đại năng Nguyên Anh, có mất mặt không cơ chứ?”
Thiều Thừa cả giận nói: “Bớt ở đây thuyết giáo ta đi, mau đi giúp sư tỷ ngươi đi.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Người bảo giúp thì con giúp ngay à?”
“Con cứ không đấy, con đâu phải người, con không bị nữ sắc mê hoặc đâu.”
Đôi môi đỏ mê người của Hạ Ngữ khẽ nhếch lên, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Thái độ với sư phụ cũng như vậy sao?
Lữ sư đệ này rốt cuộc là người như thế nào?
Chửi sư huynh ầm lên, với sư phụ thì không hề có chút tôn kính.
Đây là đồ đệ Thiều Thừa chứ không phải sư phụ của Thiều Thừa thật chứ?
Đối với phương thức chung sống của nhóm người Thiên Ngự Phong, lần đầu tiên Hạ Ngữ nhìn thấy, cũng lần đầu kinh ngạc đến vậy.
Còn Phương Hiểu và Biện Nhu Nhu thì không biết phải nói sao.
Đặc biệt là Biện Nhu Nhu.
Trước đó nàng ta đã từng gặp Lữ Thiếu Khanh, cũng bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến mức giơ chân.
Giờ xem ra Lữ Thiếu Khanh không chỉ đối xử với nàng ta như thế mà với sư phụ mình cũng vậy.
Biện Nhu Nhu cắn môi, trong lòng càng thêm khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, quả là tên đáng ghê tởm.
Thiều Thừa thấy đồ đệ không nghe lời thì mặt đỏ lên.
Ông xuất ra đòn sát thủ: “Ngươi có tin ta lập tức thu thập ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh không chút sợ hãi, vô cùng hung hăng, còn uy hiếp ngược lại: “Người có tin đến lúc đó con sẽ tìm An sư bá cáo trạng? Sẽ nói xấu về người không?”
Mọi người lập tức cảm thấy khí thế của Thiều Thừa giảm đi ba phần.
“Khốn kiếp, sư tỷ ngươi ngàn dặm xa xôi đã tới đây xin ngươi giúp một tay, ngươi giúp đỡ thì có sao chứ?”
Thiều Thừa không nhắc đến chuyện thu thập Lữ Thiếu Khanh nữa.
Ông biết tên đồ đệ khốn kiếp này của mình nói được sẽ làm được.
Trong lòng Thiều Thừa tức muốn hộc máu.
Sao mình lại không chỉnh được tên đồ đệ khốn kiếp này chứ?
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Ngàn dặm xa xôi đến thì đã sao? Con không giúp.”
Hạ Ngữ lại một lần nữa hiểu sâu sắc chuyện khó tạo mối quan hệ mà Phương Hiểu nói.
Đúng là khó tạo mối quan hệ.
Mềm cứng đều không chịu.
Dụ ngọt vô ích, dùng cách uy hiếp cũng không được.