Chương 57: Ta mang theo một kẻ vướng víu, tỷ không đuổi ta đi chứ?
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hạ Ngữ mỉm cười, không bàn tiếp về vấn đề này nữa.
Nàng ấy không biết vì sao mình không giống với những người khác, không phản cảm với tay nghề của An Thiên Nhạn và Thiều Thừa.
Nàng ấy cười nói: “Lần này có hiểu tỷ tỷ và Lữ sư đệ, thăm dò bí cảnh ta tự tin nắm chắc rồi.”
Biện Nhu Nhu nói: “Sư tỷ, không cần tìm thêm người khác sao?”
“Ai biết tên kia có đáng tin cậy không? Lỡ không đáng tin cậy thì biết làm sao?”
Phương Hiểu rất có lòng tin vào Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nói: “Nhu Nhu muội muội không cần lo lắng, Lữ công tử thực lực rất mạnh, điểm này ta có thể cam đoan với muội.”
Biện Nhu Nhu vẫn không có bất kỳ lòng tin nào đối với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta không tin nói: “Nói là nói như vậy, lỡ hắn là một bao cỏ thì sao?”
“Như vậy sẽ làm lỡ đại sự của sư tỷ.”
Hạ Ngữ nói: “Ta tin tưởng thực lực của Lữ sư đệ.”
“Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy thực lực của Lữ sư đệ nhưng từ thái độ của Kế Ngôn công tử với hắn thì cũng đủ để nhận ra được thực lực của hắn phần nào.”
Kế Ngôn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Tề Châu.
Người bình thường không thể lọt vào pháp nhãn của hắn ta.
Từ thái độ của hắn ta với Lữ Thiếu Khanh có thể đoán được thực lực của Lữ Thiếu Khanh.
Biện Nhu Nhu bĩu môi, nể tình Hạ Ngữ là sư tỷ mình nên không phản bác nữa.
Tuy nhiên trong lòng nàng ta vẫn không phục.
Hừ, chờ đến bí cảnh, nhất định sẽ để tỷ đẹp mặt.
Hai ngày trôi qua, thời gian ước định đã đến.
Lữ Thiếu Khanh đến Tụ Tiên Lâu đúng giờ.
Hạ Ngữ nhìn thấy Tiêu Y đứng cạnh Lữ Thiếu Khanh liền hỏi: “Lữ công tử, Tiêu sư muội nàng. . ."
Tiêu Y cười hì hì nói: “Hạ Ngữ sư tỷ, ta đi cùng được không?"
Lữ Thiếu Khanh nói với Hạ Ngữ: “Muội ấy cứ nhất quyết đòi đi theo, ta không còn cách nào khác.”
“Tỷ có thể từ chối, để chúng ta quay về.”
Tiêu Y khẽ nói: “Không phải huynh nói muốn ta đi theo cùng sao? Sao giờ lại thành ta nhất định đòi đi theo rồi?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội thì biết cái gì, lỡ như Hạ Ngữ sư tỷ không đúng ý thì vừa hay chúng ta cùng bị đuổi về.”
Trước mặt ta mà đệ nói thẳng vậy, không thấy ngại à?
Hạ Ngữ cạn lời.
Nàng lên tiếng: “Lữ sư đệ muốn dẫn Tiêu sư muội đi cùng dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Với thực lực của muội ấy, ngay cả Trúc Cơ kỳ còn chưa đạt được mà tỷ cũng đồng ý à?”
“Tỷ không cảm thấy vướng víu à? Tỷ phải đuổi kẻ vướng víu đi để không bị nhỡ chính sự của mình chứ.”
Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ta mà đuổi Tiêu sư muội, không phải đệ cũng có thể lấy cớ rời đi à?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao có thể như vậy được? Ta không phải loại người ấy.”
Dù nói vậy nhưng Hạ Ngữ vẫn nghe ra được ý tứ này của Lữ Thiếu Khanh.
Hạ Ngữ cười một tiếng: “Hiểu tỷ tỷ từng nói rồi, Tiêu sư đệ là người rất khó tạo mối quan hệ.”
“Ta đã một lần nữa được cảm nhận rồi, tuy nhiên nếu đệ đã muốn dẫn Tiêu sư muội đi cùng, ta tin đệ có dụng ý riêng, sao ta có thể từ chối được chứ?”
Biện Nhu Nhu hừ một tiếng, vô cùng bất mãn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta thấy ngươi muốn dẫn muội ấy đi làm tấm chắn thì có.”
Lữ Thiếu Khanh cố ý tỏ vẻ sợ hãi: “Tỷ, tỷ đừng nói bậy...”
Lữ Thiếu Khanh giả vờ ra vẻ chột dạ khiến mấy người nhìn thấy một lần nữa phải cạn lời.
Dáng vẻ này của ngươi rất dễ khiến người ta tưởng lầm là thật.
Ngay cả Tiêu Y cũng không kìm được nhìn Nhị sư huynh mình thêm hai cái, không phải là thật đấy chứ?
Tuy nhiên nhớ lại những gì Lữ Thiếu Khanh đối xử với mình, Tiêu Y nhanh chóng bóp chết suy nghĩ này.
Nhị sư huynh sao có thể là người như vậy được.
Lúc này có người tiến đến khẽ nói với Phương Hiểu một câu.
Phương Hiểu nói với Hạ Ngữ: “Ngữ muội muội, phi chu đã chuẩn bị xong.”
Hạ Ngữ gật đầu, nói với Lữ Thiếu Khanh: “ Lữ sư đệ, có thể xuất phát rồi chứ?”
“Từ đây đến bí cảnh còn cách một đoạn.”
Lữ Thiếu Khanh không để tâm: “Xuất phát thôi.”
Phi chu hơi giống thuyền nhỏ đánh cá của phàm nhân.
Chính giữa thuyền có mui thuyền, sau khi lên Lữ Thiếu Khanh không nói nhiều liền chui vào trong nằm ườn ra.
Biện Nhu Nhu tức giận: “Nhường một chút, ngươi là một đại nam nhân, không ra ngoài, nằm đây không biết ngại à?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Nam nhân thì không thể nằm đây sao?”
Biện Nhu Nhu tức giận: “Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta ngồi bên ngoài?”
Lữ Thiếu Khanh aXpIhDtCvLẀ hZJuJṲ “Nếu cô muốn thì đi đi, dù sao ta cứ ở đây đấy, có ý kiến thì ta quay về.”
"Đúng không, Hạ Ngữ sư tỷ."
Hạ Ngữ trấn an Biện Nhu Nhu: “Nơi này không gian đủ lớn, ngồi đi."
Sau khi nói xong, nàng ấy ngồi xếp bằng xuống.
Biện Nhu Nhu tức giận đến mức mặt đỏ rần, lẩm bẩm: “Chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy."
Nàng ta quyết định ngồi đối diện với Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt to, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Phi chu bay lên không, không tiến vào bầu trời mà chạy thẳng về phía tây nam của Lăng Tiêu Thành.
Biện Nhu Nhu muốn dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Nàng phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
Nhưng qua cả nửa ngày, Lữ Thiếu Khanh vẫn không có động tĩnh.
Ngược lại là Biện Nhu Nhu phải bỏ cuộc trước.
Hai mắt nàng ta khô khốc, quan trọng hơn là còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hạ Ngữ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Bình thường mà nói, cho dù là tu sĩ, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, ít nhiều sẽ cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không thèm phản ứng, coi mỹ nữ Biện Nhu Nhu như không khí, một chút mất tự nhiên cũng không có.
Phương Hiểu cười thầm.
Nàng đã từng lĩnh giáo thái độ đó của Lữ Thiếu Khanh.
Da mặt người này không phải dày một cách bình thường, tố chất tâm lý cũng không phải mạnh một cách bình thường.
Biện Nhu Nhu so với hắn còn kém lắm.