Chương 58: Thiểu năng sẽ truyền nhiễm
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Biện Nhu Nhu thấy mình không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, liền quay sang nhìn Tiêu Y.
“Tiểu Y muội muội.” Biện Nhu Nhu tiến đến bên cạnh Tiêu Y, nắm lấy tay của nàng, nói: “Muội có nhị sư huynh như vậy, muội nhất định phải cẩn thận.”
Tiêu Y tò mò hỏi: “Nhu Nhu tỷ tỷ, vì sao tỷ lại nói như vậy? Nhị sư huynh rất tốt với ta.”
Tiêu Y nói là thật. Lữ Thiếu Khanh thật sự rất tốt với nàng.
Mặc dù bình thường hắn luôn khiến nàng tức đến mức nghiến răng nhưng việc hắn tốt với nàng là điều không thể phủ nhận.
Hắn vì giúp nàng lĩnh hội kiếm ý mà sử dụng kiếm ý bản nguyên của mình đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của rất nhiều người.
Ngay cả cha của nàng cũng không làm được.
Nhìn gương mặt thuần khiết Tiêu Y, Biện Nhu Nhu chỉ cảm thấy Tiêu Y giống như một con thỏ trắng bị một lão sói xám lừa gạt.
Nàng ta cảm thấy đau lòng không thôi. Một tiểu cô nương tốt biết bao nhiêu, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng lại gặp phải một con sói xám vô sỉ. Đúng là đáng thương.
Nàng ta nhất định phải cứu Tiêu Y ra khỏi tay con sói xám ghê tởm kia.
Biện Nhu Nhu thành tâm nói: “Tiểu Y muội muội, muội đừng để hắn lừa. Loại người như hắn là loại vô sỉ nhất. Muội nhất định phải cẩn thận, đừng để bị hắn bán.”
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, cười nói: “Nhị sư huynh, huynh sẽ bán ta sao?”
Lữ Thiếu Khanh không chút suy nghĩ, đáp lại: “Có người mua thì bán, chẳng sao cả.”
“Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ có cần nha đầu làm ấm giường không? Trả cho ta chín trăm chín mươi tám linh thạch, tỷ có thể mang muội ấy về.”
“Ban ngày có thể làm việc, ban đêm có thể làm ấm giường, quá tuyệt vời.”
“Không cần một ngàn đâu, chỉ cần chín trăm chín mươi tám là được.”
Tiêu Y tức giận: “Nhị sư huynh, huynh thật đáng ghét. Ta chỉ đáng giá chút linh thạch đó thôi sao? Ta rẻ như vậy à?”
Biện Nhu Nhu thừa cơ chen vào: “Muội thấy chưa, loại gia hỏa chỉ biết có linh thạch, nhất định phải cẩn thận. Muội ngây thơ quá là bị hắn bán đi đấy.”
Tiêu Y lắc đầu nói: “Không đâu. Nhị sư huynh không phải loại người như vậy.”
Tiêu Y đến Thiên Ngự Phong đã mấy tháng, nàng đã xem Thiên Ngự Phong như ngôi nhà thứ hai của mình.
Lữ Thiếu Khanh đối với nàng mà nói giống như một ca ca.
Nàng không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ bán nàng.
Biện Nhu Nhu thấy Tiêu Y tin tưởng Lữ Thiếu Khanh như vậy, nàng ta tức đến mức nghiến răng.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao muội lại ngây thơ như vậy chứ?”
“Muội nhất định phải đề phòng hắn, đừng tin hắn.”
“Tên gia hỏa này vừa nhìn là biết không phải tốt lành gì.”
Tiêu Y không vui nói; “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ không thể nói nhị sư huynh như vậy. Nhị sư huynh là người tốt.”
“Nếu tỷ còn nói nhị sư huynh như vậy, ta sẽ giận đấy.”
“Muội…”
Biện Nhu Nhu tức đến muốn bể phổi.
Con thỏ trắng bé nhỏ này, tại sao ngươi lại đơn thuần như vậy chứ?
Lữ Thiếu Khanh cười nhạo: “Ngây thơ, ngươi cho rằng quan hệ sư huynh muội của chúng ta chỉ bằng mấy câu của ngươi là có thể phá hủy?”
Tiểu Hồng đậu trên đầu hắn cũng kêu lên một tiếng, dường như muốn nói Biện Nhu Nhu không biết tự lượng sức mình.
“Hừ.” Biện Nhu Nhu khó chịu nói: “Ta chỉ nói thật. Tên gia hỏa ngươi vừa nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì.”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở Tiểu Y muội muội đừng bị loại người như ngươi gây họa.”
Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi: “Hạ Ngữ sư tỷ, sư muội của tỷ là người bình thường sao?”
Biện Nhu Nhu giận dữ: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hạ Ngữ hiếu kỳ hỏi: “Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Lữ Thiếu Khanh đáp: “Đầu óc của nàng ta hẳn không có vấn đề gì chứ?”
Tay của Lữ Thiếu Khanh vòng hai vòng trên đầu: “Hẳn không phải loại thiểu năng chứ?”
“Khốn kiếp.”
Lúc này, Biện Nhu Nhu chỉ muốn rút kiếm giết người.
“Ngươi mới là thiểu năng, cả nhà ngươi mới là thiểu năng.”
“Không phải thiểu năng, vì sao lại ăn nói giống như thiểu năng vậy?”
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh thật sự không hiểu: “Ta thấy ngươi nhìn thế nào cũng chẳng phải người tốt, nhưng ngươi lại nói ta là người xấu. Đây không phải thiểu năng thì là gì?”
“Phàm là người có chút nhãn lực đều nhìn ra được ta là người tốt nhất trên đời này. Đúng rồi, ta quên mất, mắt ngươi bị mù thì làm gì có nhãn lực. Có nhãn lực sẽ không gạt ta ba ngàn linh thạch.”
Biện Nhu Nhu tức đến mức tóc tai muốn dựng thẳng lên.
Nàng kêu to: “Ta muốn giết ngươi.”
Phương Hiểu ở bên cạnh nhịn cười rất vất vả.
Nàng ta đã hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại cà khịa Biện Nhu Nhu.
Thì ra là vì ba ngàn linh thạch.
Phương Hiểu nhìn Biện Nhu Nhu với ánh mắt thương hại.
Ngươi bị Lữ công tử hại rồi. Ngày sau, ngươi hãy cố mà chịu đựng.
Hạ Ngữ quát bảo Biện Nhu Nhu: “Nhu Nhu, không được làm ẩu.”
Phi chu không lớn. Thực lực Trúc Cơ kỳ của Biện Nhu Nhu đủ để xé phi chu thành năm bảy miếng.
Biện Nhu Nhu rất muốn thọc cho Lữ Thiếu Khanh một kiếm.
Tiêu Y kéo tay nàng ta lại, vội vàng khuyên: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ không phải đối thủ của nhị sư huynh đâu. Tỷ đừng tự tìm khổ cho mình.”
Ngay cả sư phụ còn không bắt được nhị sư huynh, tỷ lại càng không phải đối thủ của hắn.
Chỉ có đại sư huynh mới đấu được với nhị sư huynh thôi.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Nha đầu, cách xa nàng ta một chút. Thiểu năng có thể lây đấy. Ta không muốn có một sư muội thiểu năng.”
“Nếu muội bị lây thiểu năng, ta sẽ bảo sư phụ trục xuất muội khỏi sư môn.”
“Ta không giống Hạ Ngữ sư tỷ có một sư muội bị thiểu năng nhưng không sợ bị người ta cười. Da mặt ta mỏng, ta sợ bị người ta cười lắm.”
Biện Nhu Nhu giận điên lên, nộ khí lao thẳng lên trán.
Linh lực trên người nàng trong nháy mắt bộc phát: “Ta muốn giết ngươi.”
Nhưng khi linh lực của nàng bộc phát, Hạ Ngữ đã đưa tay nhấn một cái giữ Biện Nhu Nhu lại: “Nhu Nhu?”