Chương 60: [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Thiên Ngự Phong coi trọng nhất là kính già yêu trẻ

Phiên bản dịch 5705 chữ

Chương 60: Thiên Ngự Phong coi trọng nhất là kính già yêu trẻ

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hạ Ngữ sinh ra hiếu kỳ đối với Lữ Thiếu Khanh.

Nàng hỏi: “Lữ sư đệ, thực lực của ngươi so với Kế Ngôn sư huynh thì thế nào?”

Lữ Thiếu Khanh đáp: “Ta có thể đè hắn ta xuống đất để ma sát, nhưng vì nể mặt đại sư huynh, bình thường ta sẽ nhường hắn ta.”

Lữ Thiếu Khanh nói rất tự nhiên, khi nói mặt không hề đỏ.

Hạ Ngữ nghe xong, không khỏi kinh ngạc. Lợi hại như vậy sao?

Tiêu Y vội vạch trần: “Nhị sư huynh, huynh đừng có khoác lác. Huynh đánh nhau với đại sư huynh, có lần nào huynh đánh thắng đâu?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta đã nói là nhường cho hắn ta, muội không tin?”

“Ngự Thiên Phong chúng ta coi trọng nhất là kính già yêu trẻ.”

“Khụ khụ…”

Khi Lữ Thiếu Khanh vừa nói xong, Hạ Ngữ và Phương Hiểu không nhịn được sặc một cái.

Biện Nhu Nhu khinh thường hỏi lại: “Kính già yêu trẻ?”

“Ta thấy không phải. Ta thấy ngươi bất kính với sư phụ ngươi, không tuân theo đại sư huynh của ngươi.”

Lữ Thiếu Khanh chẳng muốn để ý đến tiểu nương môn này.

Tiêu Y lên tiếng nói chuyện cho sư huynh của mình: “Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ không hiểu đâu.”

Ban đầu Tiêu Y cũng không hiểu nhưng về sau nàng đã hiểu.

Bất luận sư phụ hay sư huynh, tất cả đều là người thẳng tính, không chấp nhất những phép xã giao hời hợt, thích làm gì thì làm.

Bình thường, mặc dù kêu đánh kêu giết, nhưng Tiêu Y tin rằng, trong thời khắc mấu chốt, sư phụ và sư huynh của nàng tuyệt đối không như xe bị tuột xích.

Ai nấy cũng sẽ vì đối phương mà bỏ ra tính mạng của mình.

“Đây mới là sư môn của chúng ta.”

Biện Nhu Nhu tức đến mắt trợn trắng. Bé thỏ trắng này quá đơn thuần rồi.

Được thôi, vấn đề thứ nhất, Hạ Ngữ không có được đáp án mong muốn.

Nàng hỏi vấn đề thứ hai: “Lư sư đệ, ngươi đã lợi hại như vậy, vì sao ngươi lại không có tiếng tăm gì?”

Biện Nhu Nhu bĩu môi. Hắn lợi hại sao?

Ta không cảm thấy chút nào.

Tiêu Y cười hì hì nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, cái này ta biết.”

“Bởi vì nhị sư huynh lười…”

Đáp án này nằm ngoài ý định nhưng lại không có gì bất ngờ.

Biểu hiện của Hạ Ngữ và Phương Hiểu không có gì thay đổi, giống như đã lường trước được.

Biện Nhu Nhu tiếp tục thừa cơ khinh bỉ: “Quả nhiên là sâu lười.”

Lữ Thiếu Khanh chỉnh lại: “Sai, là rồng.”

“Phì, đúng là không biết xấu hổ. Ngươi không soi gương xem mình là loại nào sao?”

“Soái ca chứ sao. Ta không soi gương nhiều, sợ mình sẽ kiêu ngạo.”

Biện Nhu Nhu thổ huyết. Nàng ta đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa gặp qua nam nhân nào vô sỉ như vậy.

Hạ Ngữ hỏi: “Lữ sư đệ, ngươi lười thật sao?”

Lữ Thiếu Khanh đáp: “Tỷ đừng nghe muội ấy nói hươu nói vượn. Ta thế này không gọi là lười, mà phải gọi là hưởng thụ cuộc sống.”

“Giống như đại sư huynh đấy, tu luyện xong thì ra ngoài đánh nhau. Không tu luyện thì đi đánh nhau với người ta trên đường. Cuộc sống như vậy thú vị lắm sao?”

“Có nhiều thời gian rảnh rỗi, chẳng bằng hưởng thụ cuộc sống một chút. Cần gì cứ phải chém chém giết giết?”

Lữ Thiếu Khanh nói năng hùng hồn khiến mọi người im lặng.

Tiêu Y mỉm cười nói với đám người Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, Hiểu sư tỷ, Nhu Nhu tỷ tỷ, mọi người đừng tin nhị sư huynh.”

“Sư phụ nói, nhị sư huynh cũng là thiên tài, cho nên huynh ấy mới có thể làm như vậy.”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội đừng khen, khen nữa ta sẽ thấy xấu hổ đấy.”

Tiêu Y không muốn để ý đến nhị sư huynh da mặt dày của mình nữa. Nàng nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, chúng ta đừng quan tâm huynh ấy nữa.”

Hạ Ngữ gật đầu, sau đó, bốn nữ nhân bắt đầu buổi họp chợ của mình.

Cái gì là nước hoa son phấn, trang phục, đồ trang sức, còn có tin đồn đều trở thành chủ đề bàn tán của họ.

Lữ Thiếu Khanh không ngờ, đại sư tỷ Song Nguyệt Cốc Hạ Ngữ, bình thường nhìn là người rất kiệm lời, nhưng khi tham gia vào chủ đề này cũng có thể thao thao bất tuyệt.

Hắn không nhịn được lắc đầu.

Nữ nhân quả nhiên giống nhau.

Tốc độ phi chu rất nhanh nhưng cũng phải mất ba ngày mới đến được mục tiêu.

Một nhóm năm người đứng trước cổng bí cảnh.

Hạ Ngữ nói lên tiếng trước: “Lữ sư đệ, sau khi bước vào, ngươi phụ trách một khu vực nhé?”

Sau khi biết được bí cảnh còn có những người khác tiến vào, Hạ Ngữ có chút lo lắng. Nàng hy vọng mau chóng thăm dò xong bí cảnh, tìm đến bí cảnh chi tâm.

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Được, ta và sư muội thăm dò khu vực thuộc tính Hỏa.”

Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu và Biện Nhu Nhu: “Hiểu tỷ tỷ, Nhu Nhu, ba người chúng ta liên thủ cùng nhau thăm dò.”

Sắp xếp xong xuôi, Hạ Ngữ hít sâu một hơi: “Vào thôi.”

Ánh sáng trắng lóe lên, không gian có chút vặn vẹo, Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong bí cảnh.

Sau khi tiến vào, hắn liền cảm nhận linh khí và không khí bên trong.

So với bên ngoài, linh khí nơi này nồng đậm hơn.

Nhưng cẩn thận cảm nhận, sẽ phát hiện nồng độ linh khí đang không ngừng giảm xuống.

Điều này đại diện cho linh khí bên trong bí cảnh đang không ngừng tiêu tán.

Hạ Ngữ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một phen: ‘Thời gian không còn nhiều lắm, chỉ còn khoảng một tháng.”

“Mấy vị, chúng ta tăng thêm tốc độ đi.”

Sau đó, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, mọi chuyện nhờ ngươi.”

Tiếp theo, nàng bước về một hướng khác.

“Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu?”

Tiểu Y ôm Tiểu Hồng, hỏi.

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một hướng: “Ở đó.”

Hướng đó có thuộc tính Hỏa nồng đậm. Dù cách rất xa, Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt lượng.

“Đi.”

Tiêu Y hô to một tiếng, phóng về phía trước.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, dạo bước đuổi theo.

Lần đầu tiên thăm dò bí cảnh, Tiêu Y vô cùng hưng phấn. Nàng cười toe toét, trên đường còn đùa giỡn với Tiểu Hồng.

Lữ Thiếu Khanh đi đằng sau nhắc nhở: “Cẩn thận một chút. Nơi này không phải bên ngoài. Khắp nơi đều có nguy hiểm.”

Tiêu Y không tin: “Nơi này nhìn rất đẹp, còn có nguy hiểm gì chứ?”

Bạn đang đọc [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh của Khả Ninh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    333

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!