Chương 61: Tiến vào bí cảnh
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bí cảnh là do không gian loạn lưu gặp trở ngại hoặc đột biến sinh ra.
Giống như một dòng sông gặp trở ngại sẽ hình thành dòng xoáy.
Bí cảnh là dòng xoáy không gian loạn lưu, lấy hình thức không gian tồn tại trong thế giới hiện thực.
Bên trong bí cảnh ẩn chứa linh khí nồng đậm hơn so với bên ngoài, sinh ra các loại thiên tài địa bảo, nhưng cũng sẽ có các loại nguy hiểm.
Nếu có thể ổn định lại cơ cấu của bí cảnh thì có thể hình thành một tiểu thiên địa, hoặc trải qua đại năng xử lý sẽ biến thành động thiên phúc địa.
Nhưng so với việc xử lý một bí cảnh trở thành phúc địa thông thiên, các đại năng thích tự mình tạo ra một cái.
Động thiên phúc địa do mình sáng tạo sẽ an toàn hơn.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên không cách nào tiến vào bí cảnh, bởi vì bí cảnh quá yếu, không chịu nổi uy áp.
Nhưng tồn tại bên trong bí cảnh có khả năng mạnh hơn Nguyên Anh kỳ.
Loại thỏ trắng giống như Tiêu Y một mình vào bí cảnh, đoán chừng ngay cả cặn bã cũng không còn.
Bí cảnh mới hình thành, linh khí rất nồng đậm. Mọi thứ ở nơi này được trời ưu ái hơn so với thế giới bên ngoài, phong cảnh cũng không ngoại lệ.
Tiêu Y đắm chìm trong cảnh đẹp, vừa đi vừa tán thưởng.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Sư muội, đằng trước có đóa hoa rất đẹp, muội lấy xuống đi.”
Đằng trước cách Tiêu Y hơn mười trượng có một đóa hoa màu tím rất đẹp đang đón gió tắm nắng.
Sau khi Tiêu Y nhìn thấy, ánh mắt sáng lên.
“Đẹp quá.”
Tiêu Y chạy thẳng đến đóa hoa màu tím.
Tiểu Hồng chủ động bay trở về bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Nó rơi xuống vai Lữ Thiếu Khanh, kêu lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh cười xấu xa: “Để muội ấy có thêm bài học. Bằng không, muội ấy cứ cho rằng nơi này là thế ngoại đào viên.”
Tiêu Y bay thẳng đến đóa hoa màu tím, đưa tay hái nó.
Khi tay của nàng sắp chạm phải đóa hoa, đóa hoa bỗng nhiên thay đổi.
Những cánh hoa màu tím thon dài vốn dĩ rất thanh tú và quyến rũ, nhưng lúc này chúng lại biến thành một khuôn mặt to lớn đáng sợ.
A!
Tiêu Y như con chim cút hoảng sợ hét ầm lên.
Một con quái thú mãnh hổ màu tím vọt ra.
“Tử thú An Khang.”
Lữ Thiếu Khanh cười nói: “Một loại yêu thú am hiểu ngụy trang chỉ xuất hiện ở bí cảnh, thực lực rất lớn, có thể đấu lại Luyện Khí hậu kỳ.”
“Nhị sư huynh cứu mạng.”
Tiêu Y quay đầu xông về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng tốc độ của tử thú An Khang còn nhanh hơn so với Tiêu Y đã nghĩ, nó chỉ vọt một cái đã ngăn trước mặt nàng, rồi mở cái miệng to như chậu máu cắn về phía nàng một cái.
“A…”
Tiêu Y vội vàng vừa trốn vừa gọi: “Nhị sư huynh cứu ta.”
Lữ Thiếu Khanh đáp: “Không ai cứu muội đâu. Nếu muội muốn đi theo ta thì phải tự xử lý nó.”
Tiêu Y gấp đến phát khóc, còn tử thú An Khang thấy Tiêu Y cứ trốn tránh nó, nó không khỏi tức giận gầm lên một tiếng. Sóng linh lực không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Bởi vì tức giận, tốc độ của nó lại càng nhanh hơn so với trước kia.
Nó như tia chớp bổ nhào vào mặt của Tiêu Y.
Tiêu Y hoảng sợ quơ trường kiếm trong tay, kiếm ý khuấy động…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tử thú An Khang ngửa cổ máu tươi văng ra.
Dưới kiếm ý của Tiêu Y, con tử thú chia năm xẻ bảy, chết vô cùng thê thảm.
Tiêu Y còn đang nhắm mắt kêu to, trường kiếm trong tay không ngừng vung vẩy.
Khi nàng vung vẩy, vô số kiếm mang vẩy ra, hoa cỏ cây cối chung quanh đều gặp tai vạ.
Dưới cơn mưa kiếm mang, con thú bị cắt thành mảnh nhỏ.
“Tốt.”
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Muội còn sợ đến khi nào?”
Nghe được tiếng của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y mới dám mở to mắt.
Nhìn tử thú An Khang biến thành một đống thịt nát trước mặt mình, sắc mặt Tiêu Y vẫn trắng bệch như cũ.
Nàng khó tin hỏi: “Muội, muội giết nó sao?”
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu của nàng, nói: “Sao, muội tin chưa? Nơi này là bí cảnh, không phải bên ngoài, có biết nguy hiểm không?”
Tiêu Y lập tức hiểu ra, nước mắt rưng rưng.
“Nhị sư huynh, huynh như vậy là không được rồi. Tại sao huynh không nói cho ta biết? Thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết.”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Nhìn muội như vậy, ta nói chỉ tốn thêm nước bọt chứ chẳng có tác dụng gì.”
“Lại còn phong cảnh mỹ lệ? Bây giờ đã biết mỹ lệ đến mức nào chưa?”
Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, nói nhiều cũng không bằng tự mình trải qua một lần cho biết.
Tiêu Y phiền muộn vô cùng.
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu của nàng: “Đi thôi.”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh thảnh thơi đi đường, trong đầu Tiêu Y chợt nhớ đến lời sư phụ đã từng nói với nàng.
Nhị sư huynh chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng lại khắc sâu câu nói này hơn.
Mặc dù nhìn hắn không đáng tin cậy nhưng trên thực tế lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Tiêu Y cười hì hì một tiếng: “Nhị sư huynh, chờ ta một chút.”
Nhìn Tiêu Y đi theo mình, nở nụ cười ngây ngô, Lữ Thiếu Khanh không hiểu: “Đầu óc của muội không bị dọa sợ à?”
“Không có.”
“Không có, vậy muội trưng ra bộ dạng ngây ngốc thế kia làm gì? Thu lại đi, để người ta nhìn thấy còn tưởng rằng sư phụ thu một đệ tử não tàn, mất mặt lắm.”
Tiêu Y tức giận, vung vẩy bàn tay trắng như phấn: “Nhị sư huynh, miệng của huynh đáng ghét quá. Ai si ngốc, ai não tàn?”
“Thật là, nhị sư huynh, huynh cứ như vậy, không có nữ hài nào thích huynh đâu.”
Gương mặt Lữ Thiếu Khanh tràn đầy sự khinh thường: “Ai cần nữ hài thích? Phiền phức lắm.”
Tiêu Y mở to mắt. Tâm hồn nhiều chuyện lại bắt đầu dấy lên ngọn lửa.
“Nhị sư huynh, huynh không thích nữ hài? Huynh thích nam nhân?”
Trách không được hắn và đại sư huynh lại yêu nhau.
Lữ Thiếu Khanh không nói câu nào, chỉ đánh cho Tiêu Y một cái: “Bớt suy nghĩ linh tinh đi.”