Chương 66: Muội để yêu thú chạy trốn, chẳng khác nào thiếu tiền ta
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Dùng thực lực của Tiêu Y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng chạy trốn. Lữ Thiếu Khanh cũng không ra tay, mặc cho yêu thú chạy mất.
Tiêu Y lấy làm lạ: "Nhị sư huynh, không phải những yêu thú này có nội đan sao? Sao huynh không ra tay?"
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh tràn đầy vẻ đau đớn, không chút khách khí mắng.
"Ai bảo muội không dốc sức như vậy, để chúng nó chạy mất. Đó là đối thủ của muội, không phải con mồi của ta."
Tiêu Y hiểu ra.
"Nhị sư huynh, huynh là muốn ta đối phó chúng nó, để chúng nó tôi luyện ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Ai ngờ muội lại vô dụng như vậy. Ta vừa tính thử, muội đã nợ ta mấy vạn viên linh thạch rồi."
Tiêu Y ngây người: "Vì sao chứ?"
"Muội để cho những yêu thú kia chạy, tương đương để cho nội đan vốn thuộc về ta chạy mất, đây không phải là muội nợ ta, vậy thì là ai nợ?""
Đây là kiểu ngụy biện gì vậy? Nếu huynh ra tay, bọn chúng có thể trốn thoát được sao?
Tiêu Y đang muốn biện luận một phen với Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên trong rừng cây phía trước có hai người chui ra.
Đôi bên nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y là hai người trẻ tuổi.
Sau khi hai người nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y thì cũng sửng sốt.
"Các ngươi là ai?"
Hai người trẻ tuổi đầy cảnh giác quát lên.
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Các ngươi là ai?
"Chúng ta là đệ tử Điểm Tinh Phái, các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Điểm Tinh Phái, người Yến Châu sao?"
Yến Châu và Tề Châu liền nhau, Điểm Tinh Phái giống như Lăng Tiêu Phái, là đại phái nổi danh của Yến Châu.
"Các ngươi là ai? Báo thân phận của các ngươi đi, vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Trong tay hai đệ tử của Điểm Tinh Phái đã cầm linh phù, mang theo địch ý nhìn hai người Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y khó chịu, người từ bên ngoài mà cũng dám đến Tề Châu kiêu ngạo?
Tiêu Y hừ nói: "Chúng ta là..."
Nàng đang định báo ra thân phận của mình thì Lữ Thiếu Khanh đã ngắt lời nàng.
"Chúng ta là đệ tử Quy Nguyên Các, người của Điểm Tinh Phái các ngươi tới đây, quá giới hạn rồi phải không?"
Trên mặt Tiêu Y lộ ra vẻ giật mình. Trời ạ, Nhị sư huynh muốn làm gì thế?
"Quy Nguyên Các? Trương Tòng Long?"
Hai đệ tử Điểm Tinh Phái giật nảy cả mình, không nghĩ tới mình lại đụng phải Quy Nguyên Các, một trong tam đại môn phái của Tề Châu ở chỗ này.
Tề Châu và Yến Châu liền nhau, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều biết một ít tin tức của đối phương.
Trương Tòng Long là Đại sư huynh Quy Nguyên Các, thực lực cường hãn, cũng có không ít danh tiếng ở Yến Châu.
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, ca ca ruột của ta chính là Trương Tòng Long, có sợ không?"
Người có tên cây có bóng.
Biết được người trước mắt là đệ đệ ruột của Trương Tòng Long, hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái lộ ra chút kiêng kỵ. Bọn họ nhìn nhau, một người trong đó chắp tay nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thì ra là Trương công tử, xin hỏi đại danh Trương công tử."
Lữ Thiếu Khanh vẫn giả bộ ngạo nghễ: "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Trương Chính."
"Thì ra là Trương công tử, thất kính, thất kính."
Hai tên đệ tử Điểm Tinh Phái lần nữa chắp tay hành lễ.
"Tại hạ Ba Hào!"
"Tại hạ Cung Định!"
"Lần này gặp nhau, là duyên phận của chúng ta. Hai người chúng ta cũng không tiện quấy rầy Trương công tử thêm."
"Cáo từ!"
Sau đó, hai người cảnh giác rút đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người lui đi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.
Sau khi Tiêu Y chú ý thấy, hỏi: "Nhị sư huynh, có vấn đề gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Phiền phức, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp phiền phức rồi."
Tiêu Y khó hiểu: "Tại sao?"
Lữ Thiếu Khanh đưa cho Tiêu Y một ánh mắt đồ ngốc: "Muội không nhận ra sát ý của hai người này sao?"
Vừa rồi hai tên đệ tử của Điểm Tinh Phái này đã lấy ra linh phù, sát ý của bọn họ ẩn giấu rất sâu, nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể cảm thụ được.
Hắn cũng từng muốn tiên hạ thủ vi cường, giải quyết trước một bước, hắn sợ phiền toái.
Nhưng mà hai tên Điểm Tinh Phái này vô cùng cẩn thận. Cho dù là lúc rút đi, cũng một mực phòng bị, khiến Lữ Thiếu Khanh không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.
Lữ Thiếu Khanh có thể mạnh mẽ ra tay, nhưng hắn không biết đối phương có bao nhiêu người, cho nên hắn không dám tùy tiện hành động.
Việc người của Điểm Tinh Phái xuất hiện ở đây đã xác minh suy đoán của Lữ Thiếu Khanh lúc trước.
Linh khí của bí cảnh bị rò rỉ nhanh như vậy, khẳng định có người khác đi vào từ cửa khác.
Mọi người không phải cùng một nhóm người, chỗ tốt trong bí cảnh tự nhiên không nỡ nhường cho những người khác. Điều này có nghĩa là, đến lúc đó nơi này sẽ có một trận gió tanh mưa máu.
Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, loại chuyện này chính là chuyện phiền phức. Không chỉ phiền phức, mà còn nguy hiểm.
Nghe thấy hai đệ tử Điểm Tinh Phái có sát ý với mình, Tiêu Y vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao chứ? Chúng ta cũng đâu có đắc tội với bọn họ."
Lữ Thiếu Khanh hết chỗ nói: "Nha đầu muội sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích đấy. Đại tiểu thư quả nhiên là đại tiểu thư, cái này mà muội cũng nghĩ không ra sao? Trở về đọc sách nhiều vào cho ta, đầu óc ngu xuẩn."
Tiêu Y bị mắng không ngóc đầu lên được.
Nhưng cái này cũng không thể trách nàng nha, nàng là con gái một của lão cha nàng, từ nhỏ đã được cưng chiều. Kinh nghiệm xã hội gần như bằng không, làm sao nàng có thể nghĩ ra chuyện phức tạp như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội nhớ kỹ, ở bên ngoài, cho dù là người trong nhà cũng phải đề phòng."
Tiêu Y bắt được lỗ hổng trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ý huynh là đến cả huynh ta cũng phải đề phòng?"