Chương 67: Không được học hành động đó của Đại sư huynh
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên gật đầu: "Phòng chứ, vì sao không phòng? Đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ là người đầu tiên đẩy muội ra ngoài, muội có tin hay không?"
Tiêu Y nghe xong liền làm mặt quỷ với Lữ Thiếu Khanh.
"Ta mới không tin đâu."
Mặc dù Tiêu Y gia nhập Thiên Ngự Phong không lâu, thời gian ở chung với Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có hai ba tháng. Nhưng đối với nàng mà nói, Lữ Thiếu Khanh cũng đáng tin cậy như phụ thân.
Nàng sẽ phòng bị đường tỷ Tiêu Quần, cùng những người khác trong gia tộc.
Duy chỉ không đề phòng Lữ Thiếu Khanh, cũng không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ gây bất lợi cho nàng.
Đồng thời Tiêu Y cũng hiểu tại sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn giả mạo thành đệ đệ Trương Tòng Long.
"Nhị sư huynh, huynh nói chúng ta là đệ tử Quy Nguyên Các là vì muốn hù dọa bọn họ sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: "Ừ. Cũng là vì tránh phiền phức."
"Tránh phiền phức?"
Điểm này Tiêu Y nghĩ mãi mà không rõ.
"Đúng vậy, nếu có giết bọn họ cũng không sợ bị người trả thù. Có thể tránh phiền phức ở mức tối đa."
Tiêu Y hiểu, cũng cảm thấy vô cùng cạn lời.
Thì ra tránh phiền toái mới là điều huynh muốn.
Lữ Thiếu Khanh nhân tiện khinh bỉ Kế Ngôn một chút: "Hành động ngu ngốc giống như Đại sư huynh thì không cần học đâu. Mẹ nó, mỗi lần ra ngoài đánh nhau, đều phải hô một tiếng Kế Ngôn của Lăng Tiêu Phái, sợ người khác không biết thân phận của hắn ta sao? Hắn ta làm như vậy, thực ra rất bất lợi đối với chúng ta."
"Vì sao?"
Tiêu Y không rõ: "Đại sư huynh đường đường chính chính như vậy, đẹp trai biết bao."
Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Đẹp trai cái lông, đẹp trai có thể ăn được sao? Đẹp trai có thể làm ra linh thạch cho muội tiêu sao? Kẻ thù chịu thiệt thòi ở trên tay hắn ta, muốn báo thù, nhưng lại đánh không lại hắn ta, muội cảm thấy kẻ thù sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là ra tay với người bên cạnh hắn ta rồi. Cuối cùng thì vẫn là người bên cạnh hắn ta chịu thiệt thôi."
Tiêu Y hiểu rõ: "Cho nên, Nhị sư huynh, huynh vẫn luôn khiêm tốn như vậy, cũng là bởi vì chuyện này sao?"
Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc nói: "Nói nhảm, muội suy nghĩ một chút đi, trước kia hắn ta đều đi chém Nguyên Anh. Nguyên Anh lợi hại thế nào, muội cũng biết đấy. May mà lần đó chém chết tên Nguyên Anh kia, nếu như để hắn ta chạy trốn sau đó trở về trả thù, muội nói thân thể nhỏ bé của ta có thể chịu được không? Ta mà không khiêm tốn, thì có thể sống tới hôm nay sao?"
Trong lúc nhất thời, Tiêu Y cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nàng dường như phát hiện ra thuộc tính mới của Nhị sư huynh.
Tham sống sợ chết.
Nhưng mà!
Tiêu Y nhớ lại chuyện lúc trước ở Tụ Tiên Lâu, nàng không hiểu: "Nhưng lần đó ở tửu lâu, tại sao huynh lại càn rỡ như vậy? Còn lấy Đại sư huynh ra để hù dọa bọn Trương Chính."
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ chỉ số thông minh của Tiêu Y nói: "Đầu óc của muội đâu? Trí thông minh đâu? Thành Lăng Tiêu là địa bàn của chúng ta, Tạ Sùng cũng biết ta, ta phủ nhận thì có ích lợi gì chứ?"
Được rồi, hiểu rồi.
Tiêu Y nói: "Từ giờ trở đi, ta cũng là muội muội của Trương Tòng Long."
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, trẻ con dễ dạy.
"Đúng vậy, ta gọi Trương Chính, còn muội ấy à..."
Ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Hồng.
"Trương Tiểu Lục đi..."
"Phốc!"
Tiêu Y muốn phun máu. Nàng kêu to kháng nghị: "Nhị sư huynh, huynh lấy tên kiểu gì vậy? Có ai đặt tên như huynh không? Trình độ đặt tên của huynh cũng quá kém đi."
Tiểu Hồng đang nằm trên đầu lập tức chỉ vào Tiêu Y kêu lên.
Ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác hả, ngươi cũng không nhìn xem ngươi đặt cho ta một cái tên như thế nào đi.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không dễ nghe sao?”
Tiêu Y trợn trắng mắt, rất muốn xông lên cào Lữ Thiếu Khanh một trận.
"Nhị sư huynh, huynh tự nghĩ xem, cái tên này dễ nghe không?"
Ít nhất là không hợp với nàng chút nào.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Nghe hay mà, Trương Tiểu Lục. Đúng lúc, muội và Tiểu Hồng làm một đôi tỷ muội khác loài. Đúng không, chim ngốc, ngươi cảm thấy cái tên này dễ nghe không?"
"Chít chít tra!"
Tiểu Hồng mãnh liệt gật đầu, tỏ vẻ vô cùng dễ nghe, nó đồng ý với cái tên này một trăm phần trăm.
Tiêu Y vô cùng không vui: "Ta không cần, ta muốn một cái tên khác."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Kháng nghị không có hiệu lực, tên bây giờ của muội chính là Trương Tiểu Lục."
"Ta không cần."
Tiêu Y tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lữ Thiếu Khanh bất vi sở động: "Không thể do muội tự quyết định được, đi thôi, Trương Tiểu Lục sư muội. Dọc theo đường đi nhớ lên mười hai phần tinh thần cho ta..."
Sau khi đệ tử Điểm Tinh Phái là Ba Hào, Cung Định rời đi, hai người liếc nhau: "Quả nhiên đúng như Tuyên sư tỷ nói, bí cảnh nơi này thật sự xuất hiện những người khác."
"Làm sao bây giờ? Tân Chí sư huynh nói, nếu như phát hiện những người khác thì cứ giết trước không cần hỏi."
"Người này là đệ đệ ruột của Trương Tòng Long, không biết Trương Tòng Long có tiến vào bí cảnh hay không. Không thể tùy tiện ra tay được, một khi trêu chọc đến Trương Tòng Long, hậu quả không ai chịu nổi. Đi về bẩm báo cho Tuyên sư tỷ trước rồi nói sau."
"Nhưng mà Tuyên sư tỷ và Tân Chí sư huynh đều không ở trong khu vực này."
"Đi tìm Tân An sư huynh đi..."
Rất nhanh, Ba Hào và Cung Định nhanh chóng chạy về.
Tân An, đệ tử hạch tâm của Điểm Tinh Phái, là đệ đệ ruột của tam đệ tử của Điểm Tinh Phái – Tân Chí.
Tân An đang mang theo vài người vây giết một con Hỏa Mãng.
Hung thú Hỏa Mãng có hình thể to lớn, hung diễm ngập trời, chỉ là khi ở trước mặt đệ tử Điểm Tinh Phái, nó chỉ có thể phí công giãy dụa.
Tân An vung ra một linh phù, trời giáng sấm sét, bổ trúng đầu Hỏa Mãng.
Đầu Hỏa Mãng có thực lực Trúc Cơ trung kỳ này nổ nát bét, thân hình khổng lồ nặng nề đập xuống đất.
Tân An phủi phủi quần áo, nhìn thoáng qua Hỏa Mãng đã chết. Hắn ta khinh miệt nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Sau đó hạ lệnh: "Lột da nó, đây chính là vật liệu tốt để rèn linh giáp. Đừng quên mật rắn, còn có nhìn xem trong cơ thể nó có nội đan hay không..."