Chương 69: Muội muội ta tên Trương Tiểu Lục
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bên Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y tiếp tục đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Dọc theo đường đi, cũng coi như là gió êm sóng lặng, không gặp phải nguy hiểm gì.
Tiêu Y hiếm khi thả lỏng, thu thập được không ít dược liệu.
"Nhị sư huynh, huynh xem, gốc Hỏa Dương Thảo này, cũng sắp hơn một trăm năm rồi... Còn có cái này, Xích Hỏa Quả, thảo dược chính để luyện chế Xích Hỏa Đan cấp 3 đây nha..."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Cẩn thận thu thập, không được đụng đụng chạm chạm, làm hỏng thì không đáng tiền đâu."
Trong lúc Tiêu Y đang thu thập dược liệu, Ba Hào, Cung Định đã quay lại. Mục đích hai người tới đây lần này rất rõ ràng.
"Ngươi thật sự là đệ đệ của Trương Tòng Long sao?"
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ nói: "Không sai, không thể giả được. Ta là đệ đệ hắn ta, Trương Chính, đây là muội muội của hắn ta, Trương Tiểu Lục."
Tiêu Y ở bên cạnh cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cái tên này thật sự không tiện đối mặt với người khác. Nàng chỉ hận không thể cắm đầu mình vào trong bùn đất.
Cái tên này, nàng đã kháng nghị vô số lần, nhưng đều kháng nghị vô hiệu rồi kết thúc.
Ba Hào, Cung Định cũng sửng sốt một chút. Sau đó hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Y.
Cái tên này, nghe không giống cái tên mà muội muội Trương Tòng Long sẽ đặt.
Ngươi nói người bình thường có cái tên này còn tạm chấp nhận được.
Lữ Thiếu Khanh không vui, tức giận nói: "Làm sao? Ánh mắt của hai người các ngươi là sao vậy? Là đang chê cười tên muội muội ta quê mùa sao? Hai tên mắt chó coi thường người khác này, nếu còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt chó của hai người các ngươi đấy. Ngay lúc này, mau chóng xin lỗi muội muội ta đi. Rồi mỗi người bồi thường thêm mười vạn linh thạch, ta sẽ tha cho các ngươi."
Quả nhiên cuồng vọng phách lối.
Sát ý trong lòng Ba Hào, Cung Định từ từ tăng lên.
Hai người vốn có chút mâu thuẫn với mệnh lệnh Tân An muốn bọn họ giết Lữ Thiếu Khanh.
Hiện tại trong lòng bọn họ không có một chút mâu thuẫn nào nữa. Hai người đều có sát tâm kiên quyết.
Tân An hô to gọi nhỏ đối với chúng ta, đó là bởi vì hắn ta có chỗ dựa vững chắc.
Một đệ đệ của Trương Tòng Long như ngươi mà cũng dám dùng thái độ như vậy đối xử với chúng ta?
"Muốn chết!"
Cung Định nóng nảy hét lớn một tiếng: "Hôm nay ta sẽ thay ca ca ngươi giáo huấn cái tên không biết giữ mồm giữ miệng là ngươi."
Nói xong, trong tay xuất hiện hai tấm linh phù, rót linh lực vào. Linh phù lập tức tỏa ra ánh sáng.
"Đi!"
Hai tấm linh phù như tia chớp bay ra, một trái một phải, lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh.
Điểm Tinh Phái am hiểu mượn linh phù công kích. Linh phù chính là vũ khí công kích của bọn họ.
Linh phù bên trái toàn thân đỏ thẫm, mang theo nhiệt độ nóng rực, không khí cũng vì vậy mà bốc cháy.
Mà linh phù bên phải đúng lúc tương phản, toàn thân hàn bạch, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, chỗ nó đi qua đều trải lên một tầng sương trắng.
Hàn khí lạnh thấu xương dường như có thể làm linh hồn con người đông cứng lại.
Tiêu Y đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Cảnh giới đối thủ là Trúc Cơ sơ kỳ, một khi phát động công kích, sẽ không phải là thứ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ như nàng có thể chịu đựng được.
"Nhị, Nhị sư huynh!"
Tiêu Y nhất thời cảm nhận được thân thể lúc thì nóng đến hòa tan, lúc thì lại như gió lạnh thấu xương, nói chuyện cũng khó khăn.
Tên đệ tử Điểm Tinh Phái phát động tiến công thấy hai người Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ bất động, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười lạnh.
"Đây chính là tuyệt chiêu đắc ý của ta, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, để xem ngươi ngăn cản như thế nào."
Đồng môn Ba Hào bên cạnh cười ha hả, nói: "Xem ra không cần ta ra tay, sư huynh đủ để giết chết hắn rồi."
Hai người thoải mái nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể dễ dàng hoàn thành.
Cung Định có chút tiếc hận nói: "Chỉ tiếc nữ nhân bên cạnh hắn, dáng dấp còn khá xinh đẹp."
Ba Hào đồng ý nói: "Nhưng mà cái tên thì quá quê mùa."
"Cũng đúng, vẫn là nhanh chóng giết chết."
Sau khi nói xong, cổ tay xoay chuyển, linh lực trong cơ thể vận chuyển, chuẩn bị thêm chút sức, nhanh chóng giết chết hai người Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lữ Thiếu Khanh ra tay. Không biết từ lúc nào, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một thanh trường kiếm.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng, so với bộ dạng cà lơ phất phơ, bất cần đời lúc nãy thì như là hai người khác biệt.
Trường kiếm vung ra, một tia hàn quang lóe ra, làm con mắt của Ba Hào, Cung Định đau nhói.
Chuông báo động trong lòng hai người vang lên, hai người không hẹn mà cùng quát to một tiếng.
"Không tốt!"
Không đợi hai người làm thêm cái gì, linh phù đã lao tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức nổ tung. Linh khí khổng lồ tiết ra, rơi xuống xung quanh.
"Ầm ầm..."
Xung quanh xảy ra vô số vụ nổ, bụi mù cuồn cuộn, trong nháy mắt bao phủ nơi này. Là do inh phù nổ tung, xảy ra phản phệ.
Cung Định cảm giác được sự đau đớn trong cơ thể, "Oa" một tiếng, phum một ngụm máu tươi ra ngoài.
Tiếp theo, một vòng hàn quang lao ra từ trong khói đặc, rơi vào trên người sư đệ Ba Hào bên cạnh hắn ta.
Ba Hào như bị sét đánh, hai mắt trợn tròn, không có bất kỳ động tĩnh gì...
Sương mù của vụ nổ dày đặc bắt đầu tràn ra.
Sau khi Cung Định nôn ra hai ngụm máu liền phát hiện sư đệ Ba Hào không bình thường.
Ba Hào đã không còn bất kỳ hơi thở gì.
Hắn ta hét to một tiếng: “Sư đệ, đệ, đệ không sao chứ?”
Không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Cung Định không kìm được đưa tay chạm vào Ba Hào.
Ba Hào bề ngoài không có bất kỳ vấn đề gì khác thường thẳng tắp ngã xuống.
Máu tươi từ khắp nơi trên cơ thể của hắn ta chảy ra.
Miệng, lỗ mũi, ngay cả mắt cũng vậy, máu tươi chảy ròng ròng.
Dáng vẻ vô cùng kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt, sự đệ hắn ta đã bị giết chết, cơ quan trong cơ thể bị phá nát, ngay cả hồn phách cũng bị diệt sạch.