Chương 70: [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Lên đi, Trương Tiểu Lục

Phiên bản dịch 5670 chữ

Chương 70: Lên đi, Trương Tiểu Lục

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

Con ngươi Cung Định đột nhiên co rút, hoảng hốt kêu lên: “Sư đệ!”

“Kêu la cái gì, sư đệ ngươi chết rồi, điều này mà ngươi cũng không biết sao?”

Trong làn khói dày đặc, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến, mang theo sự tự đắc nồng đậm: “Không ai có thể sống dưới công kích của Trương Chính ta.”

Khói đặc dần dần tán đi, Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y xuất hiện trước mặt Cung Định.

Cung Định bi phẫn kêu to: “Ngươi, ngươi đã làm gì sư đệ ta?”

Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nói: “Chết rồi, ngươi không thấy sao?”

“Thật sự cho rằng Trương Chính ta dễ khi dễ sao? Ca ca ta là Trương Tòng Long, ngươi cho rằng là đệ đệ của huynh ấy mà không có chút bản lĩnh nào sao?”

“Ngươi, ngươi...”

Cung Định vừa sợ vừa giận.

Nhưng phần lớn là sợ hãi.

Hắn ta nhìn sư đệ ngã xuống bên cạnh.

Đến bây giờ hắn ta còn chưa biết sư đệ Ba Hào đã chết như thế nào.

Đây mới là nguyên nhân khiến hắn ta sợ hãi.

Thực lực của đối thủ trước mặt vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta.

Chắc chắn không phải là Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu như là Trúc Cơ sơ kỳ, không thể tùy tiện phá giải tấn công của hắn ta, giết chết sư đệ của hắn ta được.

Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Đi, giết hắn.”

Tiêu Y đứng xem trò vui bên cạnh sững sờ, sau đó tê cả da đầu.

“Sư huynh, huynh, không phải huynh đang nói đùa đấy chứ?”

Mặc dù đối phương bị trọng thương nhưng dù sao thực lực cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, cường đại hơn nhiều so với một Luyện Khí kỳ như nàng ta.

Bảo nàng ta đối phó với Cung Định, vậy không phải muốn nàng ta đi chịu chết sao?

Lữ Thiếu Khanh khinh thường nói: “Sợ cái gì?"

"Hắn bị trọng thương, thực lực phát huy còn không được một phần mười, như vậy mà muội còn không giải quyết được hắn, vậy thì còn là muội muội của Trương Tòng Long cái gì?”

“Thân là muội muội của Trương Tòng Long thì phải không sợ nguy hiểm, không nhìn thấy khó khăn, phải dũng cảm tiến tới.”

“Tuyệt đối không thể lâm trận lùi bước, làm mất mặt huynh trưởng mình.”

“Lên đi, Trương Tiểu Lục.”

Lữ Thiếu Khanh nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt làm Tiêu Y phát khóc.

Muội đâu phải muội muội của tên kia.

Cung Định nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng càng thêm hoảng sợ: “Ngươi định làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh nói với Cung Định: “Rất đơn giản, ngươi với muội muội ta đánh một trận, đánh thắng muội ấy, ta sẽ thả ngươi.”

“Đánh không thắng, ta sẽ giết ngươi.”

Tiêu Y càng luống cuống, thế này là làm thật à.

Cung Định vốn đã tuyệt vọng, nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh thì trong mắt lại dấy lên hi vọng.

“Thật, thật sao?”

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tiêu Y.

Trong nháy mắt đôi mắt hắn ta đã tràn ngập sát ý.

Ngay từ đầu trong mắt hắn ta Tiêu Y là một thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp nhưng có cái tên rất quê mùa.

Thậm chí ban nãy lúc tấn công, hắn ta còn cảm thấy hơi tiếc.

Giờ, Tiêu Y lại chính là cọng cỏ cứu mạng của hắn ta.

Hắn ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh: “Lỡ ta không cẩn thận giết chết nàng ấy thì sao?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Giết muội ấy càng tốt, ta cũng hơi ghét kẻ vướng víu này.”

“Giết chết muội ấy chỉ trách muội ấy tài nghệ không bằng người, phế vật thì không xứng làm muội muội của Trương Tòng Long.”

Tiêu Y thật sự rất muốn khóc.

Hắn đang ngại mình chết không đủ nhanh hay sao còn muốn đào hố chôn mình?

Tiêu Y nhìn Nhị sư huynh của mình, hi vọng Nhị sư huynh đang đùa với mình.

Dù sao trong mười câu nói của Nhị sư huynh thì cũng chẳng mấy câu là Nhị sư huynh thật sự có thể làm ra loại chuyện thế này.

Tuy nhiên nàng ta nhìn thấy biểu cảm của Nhị sư huynh rất nghiêm túc.

Lữ Thiếu Khanh dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói với nàng ta: “Đi đi, dùng sở học cả đời của muội để xử lý hắn.’

“Nhị sư huynh, huynh nói thật sao?”

Tiêu Y khiếp đảm e sợ hỏi.

Lữ Thiếu Khanh xụ mặt: “Muội thấy ta giống đùa giỡn hay sao?"

Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng lui ra, nhường lại chỗ cho hai người.

Lữ Thiếu Khanh nhảy lên trên một cây khô, ở trên cao nhìn xuống.

"Bắt đầu đi!"

Cung Định lộ vẻ dữ tợn: “Nếu vậy đừng trách ta không khách khí.”

Mặc dù hắn ta bị Linh phù phản phệ, bị trọng thương, linh lực trong cơ thể vận chuyển đứt quãng, không thông suốt, thực lực còn chưa được một nửa bình thường.

Nhưng hắn ta thấy, đối phó với tu sĩ Luyện Khí cảnh như Tiêu Y thì vẫn thừa sức.

Tục ngữ nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Sát ý trong lòng Cung Định tăng vọt, hắn ta phải dùng hành động để nói cho kẻ địch trước mặt biết. Cho dù hắn ta bị thương cũng không phải người mà loại Luyện Khí cảnh như Tiêu Y có thể đối phó được.

"Giết!"

Cung Định hét lớn một tiếng.

Trong tay hắn ta xuất hiện một tờ linh phù.

Sau khi hắn ta miễn cưỡng rót linh lực vào, Linh phù bùng nổ ánh sáng.

Tiêu Y cực kỳ cảnh giác.

Nhưng nàng ta phát hiện Linh phù trong tay Cung Định không khởi xướng tấn công nàng ta mà tạo ra một tấm chắn trước người hắn ta.

Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới.

“Muội ngốc à, còn không nhân cơ hội công kích?”

“Đực mặt ra xem kịch à?”

Tiêu Y hơi đỏ mặt, vội vàng tiến lên tấn công.

Trường kiếm trong tay hội tụ linh lực đâm thẳng về phía Cung Định.

Mọi việc đều thuận lợi, trường kiếm mang theo phong mang vô cùng đâm vào tấm chắn trước mặt Cung Định, phát ra một âm thanh thanh thúy.

Nhưng nó như đâm vào thiết giáp, không thể nào tiến lên nửa phần.

Cung Định cười lạnh: “Ngây thơ, ngươi cho rằng như vậy là có thể làm ta bị thương sao?”

Sau đó hắn ta lại vung ra một tờ Linh phù.

Một quả hỏa cầu cực lớn đánh về phía Tiêu Y.

Hỏa cầu cuồn cuộn, sóng nhiệt mãnh liệt nhào tới trước mặt.

Màu xanh xung quanh vất vả lắm mới xuất hiện dưới cỗ sóng nhiệt này đã trong nháy mắt khô héo.

Tiêu Y vội vàng lui ra sau.

Đồng thời nàng ta giơ trường kiếm lên, chém mạnh về phía hỏa cầu đang hung hăng lao tới.

Bạn đang đọc [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh của Khả Ninh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    308

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!